Vô Tâm
Vô Tâm 1
Chiều tà lạc bóng hoàng hôn,
Khói lam phủ nẻo, sương buồn chạm song.
Mây giang hồ chẳng ghé lòng,
Chỉ qua như kẻ hành không giữa trời.
Người đi lặng tựa mây trôi,
Bỏ ta bên bến đơn côi gió tàn.
Lời thề rơi giữa mơ man,
Như hoa cuối vụ, úa tàn chẳng hay.
Vô tâm – hay kiếp đọa đày?
Hay duyên đã tận, thuyền say lạc dòng?
Trăng xưa vỡ giữa hư không,
Chỉ còn lạnh thoảng trong lòng gió khuya.
Vô Tâm 2
Trăng treo mảnh vỡ bên sông,
Mây trôi lạc nhịp, gió không hẹn về.
Bến xưa sương phủ lê thê,
Tiếng chuông vọng nước não nề canh khuya.
Người đi, bóng ngả sơn khê,
Bỏ ta với sóng, lặng nghe phai tàn.
Lời xưa như ánh thu ngàn,
Tan trong khoảnh khắc, mơ màng khói bay.
Vô tâm – hay đã quên ngày,
Hay tim hóa đá, buông tay bến đời?
Trăng soi đáy nước chơi vơi,
Chỉ còn lạnh xuống đầy vơi kiếp người.
Vô Tâm 3
Chiều nghiêng bóng ngả bên sông,
Mây trôi rũ bóng theo dòng nước trôi.
Người đi – trăng vỡ trên trời,
Bến hoang sương rụng, mưa rơi lạnh lòng.
Nghe trong gió cuốn hư không,
Tiếng tơ đứt nhịp, mộng không gọi về.
Vô tâm – hay mộng phôi phai,
Hay duyên hóa khói, tản dài cuối thu?
Dòng đời cứ chảy vi vu,
Trôi qua kẽ nhớ, chẳng ru được mình.
Người xưa xa ngút mông mênh,
Chỉ còn trăng úa soi quanh phận tàn.
Vô Tâm 4
Trăng thu rớt ánh bên thềm,
Sương giăng mỏng quá, buốt mềm ngón tay.
Gió ru lá rụng heo may,
Nghe hồn lạc giữa tháng ngày không em.
Người xa – bóng cũng buông rèm,
Bến xưa tàn nguyệt, trôi êm tiếng chèo.
Lời xưa rớt xuống tàn chiều,
Như hương cố quận, mỏng vành khói sương.
Vô tâm – hay đã quên thương,
Hay tim đã cạn dặm trường vấn vương?
Dòng thu lững lờ bên đường,
Chỉ còn trăng lạnh soi sương phận người.
Nhận xét
Đăng nhận xét