THẦY CÔ ƠI, MÌNH LÀ ÁNH SÁNG



THẦY CÔ ƠI, MÌNH LÀ ÁNH SÁNG !

Nắng mai rực rỡ sân trường,
Tiếng ve gọi hạ, vấn vương nụ cười.
Bóng thầy sáng, dáng cô tươi,
Gieo trong ánh mắt ngàn lời yêu thương.

Phấn bay trắng cả con đường,
Mở ra thế giới muôn phương diệu kỳ.
Anh A – mái ấm mê ly,
Gắn bao kỷ niệm, khắc ghi tháng ngày.

Ngọn đèn chẳng ngại mưa bay,
Sáng trong bão tố, vươn tay giữa đời.
Bao mùa lá rụng xa rời,
Tình sâu nghĩa nặng sáng ngời quê hương.

Kinh – Công rộn rã sân trường,
Tiếng Anh vang vọng muôn phương đất trời.
Hạt mầm gieo giữa biển khơi,
Ngày mai rực nở sắc ngời ước mơ.

Dẫu cho sóng gió mịt mờ,
Vẫn tin tri thức là tơ nhiệm mầu.
Bước chân gieo hạt bền lâu,
Hóa thành rừng biếc rợp màu mộng mơ.

Mai sau dẫu có ai ngờ,
Con thuyền tri thức vẫn chờ bến sông.
Thầy cô – ánh sáng rạng đông,
Dẫn bao thế hệ Kinh - Công huy hoàng.

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ