NGƯỜI HỌC TRÒ NĂM ẤY (300 từ)

 


Có những cuộc gặp gỡ không hẹn trước, nhưng lại chạm đúng khoảnh khắc khiến trái tim rung lên khe khẽ.

Giữa dòng đời xuôi ngược, đôi khi chỉ một ánh nhìn, một cái bắt tay, đã đủ khơi dậy những năm tháng thầy trò tưởng chừng ngủ quên. Ngày Nhà giáo Việt Nam không chỉ để nhớ ơn người đã gieo hạt tri thức, mà còn để nhận ra: đôi khi điều quý giá nhất mà người thầy để lại không nằm ở kiến thức, mà ở một nhịp cầu vô hình nối trái tim với trái tim, để tiếng vọng của yêu thương và sự tử tế còn ngân mãi qua thời gian.

 

NGƯỜI HỌC TRÒ NĂM ẤY

Tiếng vọng ven hồ

Chiều tháng Ba, Hồ Tây khoác tấm áo mỏng tang màu khói. Gió từ mặt nước lăn tăn, mang hương sưa trắng, ban tím, thoảng chút ngai ngái của xoan, và một chút nồng nàn của hoa bưởi. Trong quán nhỏ tầng hai nhìn thẳng ra hồ, ánh đèn vàng dịu rót xuống bàn gỗ, tiếng guitar acoustic như khơi mạch ký ức.

Tôi đến sớm. Cốc Americano còn ấm thì cửa quán khẽ mở. Làn gió ùa vào, cùng giọng quen thuộc:

– Thầy Quang…

Minh – cậu học trò năm xưa, nay là giảng viên ở Melbourne. Vẫn ánh mắt trong veo, thêm nét trầm của người từng trải. Cái bắt tay chặt nối liền hai quãng đời.

Giữa hương cà phê, Minh nói: có lúc em thấy mình chỉ như “chiếc loa phát âm chuẩn”. Tôi cười: “Dạy tiếng không phải để họ nói giống mình, mà để họ tìm ra giọng thật của mình – bằng một ngôn ngữ khác.”

Em nhớ những buổi nhập vai hỏi đường, đặt bàn… Ngày ấy tưởng vặt vãnh, nhưng chính những điều nhỏ bé ấy đã giúp em hòa nhập, kết nối với học trò từ nhiều quốc tịch.

Rồi em hỏi: “Nghề mình lặng lẽ quá, phải không thầy?” Tôi đáp: “Chúng ta không khắc dấu ấn bằng tiếng ồn, mà bằng tiếng vọng – của một bài giảng, một lời khuyên, một hành động đúng lúc.”

Trước khi chia tay, tôi dặn: “Người thầy giỏi là người dám buông tay cho trò bay cao, nhưng vẫn giữ sợi dây vô hình của tình thầy trò.”

Bóng Minh khuất dần nơi ven hồ. Bên tách cà phê đã nguội, tôi ngồi trầm tư nghĩ về một nghề lặng lẽ, nhưng chưa bao giờ tắt lửa…

 

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ