Trăng

 


Trăng


Trăng treo lặng lẽ bên triền núi,
Chiếu xuống nhân gian một thoáng vàng.
Ta đứng cúi đầu, nghe bóng rụng,
Thời gian rơi nhẹ giữa mênh mang.


Trăng mờ trăng lấp bóng thông reo,

Gió đêm khẽ thăm cội lệ xưa.

Ta đứng lặng ngắm soi hồn nhỏ,

Thời gian rơi nhẹ – khúc nhạc mưa.


Trăng vương nhẹ trên triền non vắng,

Ánh ngân vàng rơi khắp trần gian.

Ta cúi hồn lắng nghe trời vỡ,

Bỗng thấy trong ta một cõi an.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ