Gió

 


Một thoáng gió về khi rất nhẹ,

Lay hồn ta giữa buổi không ngờ.
Người đã rời xa như hơi thở,
Còn sót mùi hương trong giấc mơ.


Gió nổi ngang trời – ai gọi trước?

Mây trôi vô ngại – ta theo sau.

Nón lá nghiêng đầu che ánh bạc,

Bầu rượu bên hông chạm cỏ lau.


Một sớm ta đi, không hẹn hứa,

Qua cầu tre mỏng, vượt rặng dâu.

Mặc ai níu áo kêu quay lại,

Chân đã quen đường gió dẫn nhau.


Ta ngủ bên khe – mùi hoa rụng,

Tỉnh dậy nghe trăng ngậm ngón chân.

Lưng vác bốn mùa như gió lạ,

Tay ôm mộng cũ hóa phù vân.


Vạn dặm giang hồ in dấu lệ,

Ngàn tàn yến tiệc rụng tình thân.

Người tri kỷ giờ đâu mất bóng,

Ta mượn gió hoài chuyện cố nhân.


Thuyền nhỏ xuôi dòng qua bãi vắng,

Rừng chiều nhuộm tím cả vầng dương.

Nghe khúc tiêu ai ngân dưới thác,

Mà ngỡ như hồn hát bốn phương.


Đêm rượu đầy trời không ánh lửa,

Ta ngồi trò chuyện với trăng sương.

Hỏi: “Gió kia – ngươi từ đâu tới?”

Gió cười: “Từ nơi chẳng vấn vương…”


Gió lùa qua tóc – thơ bay ngược,

Gió vờn vạt áo – mộng quay về.

Trên vai, ráng cũ còn vương nắng,

Dưới bước, hồn xưa chợt hiện khe.


Ta qua thôn cũ – giàn hoa rụng,

Giọng hát ai xưa đã nhạt nhoà.

Chỉ gió còn ngân mùi áo mỏng,

Và trời rưng rức nét phôi pha.


Năm ấy – người cười bên bến nước,

Tay chạm tay mà chẳng hẹn thề.

Gió thấy – rồi mang đi tất cả,

Để giờ ta hỏi gió quay về.


“Ngươi đã bay qua bao mái ngói?

Đã ghé sân nào khi trăng rơi?

Có thấy một người ngồi chải tóc,

Ngóng về sông cũ lúc thu phai?”


Gió không trả tiếng – cành khô rụng,

Chỉ lá bay xao giữa lưng trời.

Mắt ta khô khốc như ngọn cỏ,

Mà gió vẫn bay, vẫn chẳng lời…





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ