Sen
Sen
Chẳng
chọn đỉnh cao để ngẩng đầu,
Ta quen sống giữa chốn bùn sâu.
Rễ neo tĩnh lặng nơi tâm tối,
Lá ngẩng lên trời chẳng vướng sầu.
Dáng hoa không cúi, chẳng kiêu,
Chỉ như hơi thở – nhẹ chiều mà thanh.
Thân xưa đã biết mỏng manh,
Nên không níu giữ cũng đành như không.
Người ơi, nếu hiểu được lòng,
Thì đâu còn dắt nhau vòng hơn – thua.
Một đời hương sắc vừa thưa,
Cũng đủ làm mát gió mùa nhân gian.
Sen không giảng đạo râm ran,
Nhưng ai lặng ngắm cũng ngàn suy tư.
Không ngồi trên bệ ngọc hư,
Mà yên nơi thấp, cũng như... Phật ngồi.
Người hỏi:
Ta quen rong ruổi chốn người,
Sen ơi, sao chọn đất vùi mà yên?
Không buồn ẩn giữa bùn đen?
Không mong sắc thắm để quên nhọc nhằn?
Sen đáp:
Ta đâu chọn gió hay ngần,
Chỉ nương duyên đến – thì cần chi hơn.
Bùn kia chẳng nhuộm được hồn,
Ngược xuôi ta giữ sắc đơn giữa đời.
Người hỏi:
Không giành ánh sáng ngoài khơi,
Làm sao ngẩng được cao vời như ai?
Sen đáp:
Ta không cậy gió để bay,
Chỉ gom tĩnh lặng thành ngày nở hoa.
Không cao, chẳng thấp – ta là,
Chỉ là sen, giữa bao la… đủ rồi.
Người khẽ thở:
Vẫn nghe hương thoảng không lời,
Mà sao dịu được cả trời trong ta?
Sen mỉm:
Nếu tâm chẳng gợn phong ba,
Thì đâu cần nói – hương là câu kinh…
Nhận xét
Đăng nhận xét