Mẹ

 


Mẹ

Gió đẩy hoàng hôn trôi lặng lẽ,
Bóng Người khuất nẻo giữa mù xa.
Con ngồi níu bóng thềm xưa cũ,
Lắng tiếng tim mình rụng ánh tà.


Mẹ Trong Mắt Con


Mẹ là nắng sớm đong đầy,

Ươm chồi hy vọng, hong cây cuộc đời.

Mẹ như mưa thắm nhẹ rơi,

Tưới vào tim trẻ một trời xanh trong.


Mẹ là gió mát đầu đông,

Thổi qua năm tháng, ru lòng gió sương.

Mẹ là câu hát quê hương,

Ru con vượt dốc, soi đường chông gai.


Con mang Mẹ giữa mắt nai,

Dõi theo từng bước tháng ngày con đi.

Mẹ là ánh sáng diệu kỳ,

Dẫu xa hình bóng – vẫn vì con thôi.


Ngày mai con bước xa rồi,

Mang theo hơi ấm một thời mẹ trao.

Dẫu cho gió tạt mưa ào,

Con còn Mẹ đó – ngọt ngào trong tim.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ