Cha
Cha
Mười năm cỏ phủ bên bia đá,
Lòng con chưa gỡ hết ưu phiền...
Đêm xuống, úp mặt vào gối lặng,
Lại thấy cha ngồi giữa mỏi nghiêng.
Tấm Gương Cha
Cha như đỉnh núi ngàn năm,
Lặng thầm đứng gió giữa tầm thời gian.
Chân đi dặm nắng mưa ngàn,
Mà chưa một bước thở than với đời.
Ngày xưa cha đã từng rời
Mẹ con, anh chị – một trời yêu thương.
Thăng Long nhà máy dựng đường,
Cha mang tâm huyết, gánh sương sớm chiều.
Mười lăm cây số bao nhiêu,
Cha đi như thể một điều rất quen.
Gian nan chẳng khiến chùn chân,
Bởi trong cha có nghĩa ân vững bền.
Làm thanh tra, chẳng gọi tên,
Chỉ trao công chính, chỉ bên người nghèo.
Chắt chiu từng bát cơm chiều,
Giúp ai khốn khó – chẳng nhiều lời khoe.
Khi bệnh đến chẳng nề hà,
Liệt rồi, cha vẫn đi ra giúp người.
Ngải thơm, Diện Chẩn giữa đời,
Đôi tay cha nắn – bao người hồi sinh.
Mỗi khi con nhắc tên cha,
Lòng con như thấy quê nhà nở hoa.
Không ngai vàng, chẳng kiêu sa,
Mà cao hơn cả – chính là tấm gương.
Nơi xa khuất bóng vô thường,
Hương cha còn tỏa – dẫn đường cháu con.
Chúng con lớn giữa mất – còn,
Nhờ cha soi sáng – vẫn còn ánh tin.
Nhận xét
Đăng nhận xét