Bố Mai Còn Mãi
Bố Mai Còn Mãi
Mười năm cỏ mọc xanh mờ đá,
Lòng con còn nặng bóng hình cha.
Bao đêm lặng lẽ rơi trong nhớ,
Tiếng thở ngày xưa vọng thiết tha.
Vẫn dáng gầy
nghiêng bên ngọn gió,
Mắt sâu hun hút cả trăm điều.
Đôi bàn tay – một đời thầm lặng,
Dựng một trời yêu giữa khổ nhiều.
Cha đi, không gói
vàng son lại,
Chỉ để con một ánh nhìn sâu.
Là cây thước đo điều ngay thẳng,
Là ngọn đèn soi giữa bể dâu.
Từ bóng cha, con
dần nên dáng,
Tập đứng thẳng khi sóng nổi lên.
Mỗi nhịp đời qua niềm thương nhớ,
Con giữ cha như giữ ngọn đền.
Nhận xét
Đăng nhận xét