🌿 LỜI GIỚI THIỆU 🌿 Xin mời bạn ghé thăm một mái ấm – nơi những con người bình dị kết nối nhau bằng sợi tơ nghĩa tình, nơi tiếng cười pha lẫn chút hóm hỉnh len lỏi qua từng gian bếp, chái hiên, luống rau, hàng cau xanh mướt. “ Mái Ấm Quê Mình ” không chỉ là một bài thơ, mà còn là một bức chân dung gia đình được dệt nên từ hơi thở làng quê Yên Mỹ – miền đất tổ ấm áp nhân nghĩa, nơi gốc rễ gia phong bám sâu và cành lá tình thân luôn tươi xanh mặc nắng mưa dâu bể. Ở đó, mỗi người là một nét vẽ riêng: Người anh cả vững như ngọn núi, che mưa nắng cuộc đời; chị dâu cả chăm lo hương khói, gìn giữ nếp nhà. Người ra đi gieo duyên nơi cửa Phật, người ở lại gói hạt ngọc ruộng đồng. Có chị duyên thầm như nắng sớm, anh hiền khô mà bát rượu đượm tình, chị nết na, anh chân thành, chị khéo vun vén, tiếng hát dân ca len lỏi chiều quê. Ở đó còn có người anh đon đả mời khách, cậu em nâng niu từng nét phấn bảng, người em dâu út thoăn thoắt bên bếp lửa hồng, để mâm cơm nhà mãi thơm...
Từ bức ảnh quý giá hai anh em Bi - Huy đạp xe giữa chiều nắng, bài thơ vẽ lại bức tranh tuổi thơ trong trẻo: Gió thổi tung tóc, nắng ấm vắt vai, tiếng cười rinh rích vang trên con đường quê vắng lặng. Chiếc xe đạp cũ kỹ của bác Quang trở thành cỗ máy kỳ diệu chở tuổi thơ đầy mộng mơ, đưa hai tay lái nhỏ bay qua đồng cỏ mênh mông, bướm trắng và cánh diều. Đó là hành trình giản dị mà rực rỡ của những tâm hồn trẻ thơ biến khoảnh khắc bình yên thành khúc đồng dao bất tận. Thay mặt những người được chạm vào ký ức ngọt ngào này, cậu xin gửi lời cảm ơn chân thành đến cháu Riệu – người đã cẩn thận gìn giữ và chia sẻ một kho báu bé nhỏ mang tên ký ức. Hình ảnh Bi – Huy đạp xe dưới nắng chiều hôm ấy như gõ cửa một góc ký ức tươi đẹp, làm sống dậy bao cảm xúc xưa cũ và chắp cánh cho bài thơ ra đời. Cháu đã giúp mọi người được trở về với chính mình – cái mình năm lên tám, lên mười – hồn nhiên, vô lo, đầy nắng và tiếng cười.
Nhận xét
Đăng nhận xét