CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ
Từ bức ảnh quý giá hai anh em Bi - Huy đạp xe giữa chiều nắng, bài thơ vẽ lại bức tranh tuổi thơ trong trẻo: Gió thổi tung tóc, nắng ấm vắt vai, tiếng cười rinh rích vang trên con đường quê vắng lặng. Chiếc xe đạp cũ kỹ của bác Quang trở thành cỗ máy kỳ diệu chở tuổi thơ đầy mộng mơ, đưa hai tay lái nhỏ bay qua đồng cỏ mênh mông, bướm trắng và cánh diều. Đó là hành trình giản dị mà rực rỡ của những tâm hồn trẻ thơ biến khoảnh khắc bình yên thành khúc đồng dao bất tận.
Thay mặt những người được chạm vào ký ức ngọt ngào này, cậu xin gửi lời cảm ơn chân thành đến cháu Riệu – người đã cẩn thận gìn giữ và chia sẻ một kho báu bé nhỏ mang tên ký ức. Hình ảnh Bi – Huy đạp xe dưới nắng chiều hôm ấy như gõ cửa một góc ký ức tươi đẹp, làm sống dậy bao cảm xúc xưa cũ và chắp cánh cho bài thơ ra đời. Cháu đã giúp mọi người được trở về với chính mình – cái mình năm lên tám, lên mười – hồn nhiên, vô lo, đầy nắng và tiếng cười.
CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ
(Yên Mỹ, ngày 08/06/2025)
Xe ai chở
gió tuổi thơ,
Chiều nghiêng bóng nắng, lững lờ triền đê.
Huy đạp xe rất say mê,
Gió bay qua tóc, nắng đùa trên vai.
Bi cười rinh rích dưới trời,
Kính cong lấp lánh, mắt ngời chất chơi.
Xe nghiêng, chân chống bên sườn,
Hai tay lái nhỏ giữa trời trong veo.
Đường quê dài rộng, dặt dìu,
Chỉ anh với cậu, chỉ diều với mây.
Không còi xe, chẳng hàng cây,
Chỉ là cỏ mượt, chỉ bầy bướm bay.
Xe xưa bác Quang đây này,
Du dương tiếng xích hằng ngày cùng ta.
Sơn trầy, bánh lệch, khung già,
Vẫn chở giấc mộng bay xa rộn ràng.
Chiều xưa lối nhỏ mênh mang,
Diều ai no gió, dế vang khúc đồng.
Tuổi thơ mượn chiếc xe nhông,
Cũng đạp khắp chốn, chạm hồng ước mơ.
Nhận xét
Đăng nhận xét