QUẢ MÍT MẤT TÍCH




Xin thưa cả nhà!

Câu chuyện này là lời kể của chị Dinh khi ra ruộng giúp làm cỏ cho chị Mận. Có chăng tác giả chỉ thêm bớt một chút không đáng kể để câu chuyện trở nên sinh động hơn mà thôi. 😄


Giữa mùa hè oi ả, ruộng nhà chị Mận ở làng Yên Mỹ rợp bóng xanh – bưởi căng tròn, ổi trắng nõn, mít thì sai trĩu, thơm lừng cả cánh đồng. Trong đó, có một quả mít to, múi vàng, nặng chừng 10kg, được xem là “báu vật” của vườn.

Chiều hôm ấy, nắng đổ mật trên tán bưởi, chị Mận ngồi chuyện trò rôm rả với anh Hải – em rể, dưới bóng cây. Mùi mít chín lẩn khuất trong gió, khiến ai cũng phải nuốt nước bọt.

Sáng hôm sau, khi chị ra ruộng làm cỏ, mắt chị dán vào khoảng trống nơi cành mít từng đỡ quả quý. Trái mít… biến mất!

Chị Mận hớt hải hỏi:

-      “Chú có hái quả mít hôm qua không?”

Anh Hải ngẩn người, lắc đầu:

-      “Không! Em còn chưa nhìn kỹ nó.”

Cả vườn như lặng đi. Chị đứng lặng hồi lâu, tim hụt hẫng như thể ai vừa bẻ mất niềm vui giữa mùa ngọt.

Nhưng chị Mận không nổi giận. Chiều hôm sau, chị làm điều chẳng ai ngờ: buộc sẵn dây quanh gốc mít, đặt một chiếc liềm dưới gốc – như mời mọc kẻ trộm trở lại, lần này cho tử tế.

Và rồi… không ai đến.

Chị ngồi im dưới bóng cây, lưng tựa vào gốc mít đã già, thân cây sần sùi như những tháng năm từng đi qua. Nắng chiều vắt ngang tán lá, vàng hoe như màu của trái chín hôm nào. Chị ngước nhìn những quả mít còn xanh, khẽ thở dài:

“Mình đã giữ mít của mình kỹ lưỡng lắm rồi, đã học cách nghi ngờ để không dại thêm lần nữa. Nhưng sao lòng vẫn bối rối chỉ vì một quả mít chín bị hái trộm vào đúng lúc mình yếu mềm? Có phải cảnh giác cũng là một cách che giấu khát khao được tin tưởng thêm lần nữa?”



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ