TRẤN THÀNH TRONG MẮT TÔI

 


TRẤN THÀNH TRONG MẮT TÔI

Tôi là một giáo viên tiếng Anh, người đã gắn bó với bục giảng gần ba thập kỷ. Trong những đề tài viết luận quen thuộc của môn học, có một đề tài tôi luôn dành riêng cho học trò: “Hãy viết về một người nổi tiếng mà em ngưỡng mộ.” Suốt nhiều năm chấm bài, đã có rất nhiều cái tên được nhắc đến – từ các danh nhân lịch sử, những ca sĩ quốc tế, cho đến vận động viên thể thao… Nhưng có một cái tên mà gần như năm nào cũng xuất hiện, từ lớp này đến lớp khác, luôn đi kèm với những trang viết đầy cảm xúc và chân thành của học trò: Trấn Thành.

Ban đầu, tôi ngạc nhiên. Sau này, tôi hiểu.

Các em kể về anh như kể về một người thân trong gia đình. Không chỉ vì anh xuất hiện thường xuyên trên truyền hình, mà bởi vì anh có một điều gì đó rất gần gũi, rất thật. Có em viết rằng, em từng nghĩ nghệ sĩ là những người xa hoa, lạnh lùng, nhưng “chú Trấn Thành” đã khiến em thay đổi suy nghĩ. Bởi anh hay khóc, hay cười, hay nói những điều mà chỉ người từng nếm trải và biết yêu cuộc đời thật sự mới có thể nói ra.

Và rồi tôi cũng bắt đầu xem lại những chương trình anh dẫn, những bộ phim anh làm. “Người ấy là ai” – nơi anh không chỉ là MC, mà còn là một người bạn đồng hành của những trái tim tan vỡ, khơi lại niềm tin cho những ai từng mất mát. “Rap Việt” – nơi anh kết nối hai thế hệ, đưa một dòng nhạc từng bị xem là nổi loạn trở thành niềm tự hào của giới trẻ. Và rồi là “Bố Già”, “Nhà bà Nữ”, “Mai”… – những thước phim có thể làm người ta bật cười, nhưng sau cùng là để người ta khóc được một lần thật sự.

Trấn Thành không chỉ là nghệ sĩ. Anh là một chất xúc tác cảm xúc, một người nghệ nhân của sự đồng cảm. Anh nhắc chúng ta nhớ rằng: đằng sau mỗi câu chuyện đều có một con người, đằng sau mỗi tiếng cười là một nỗi đau chưa kể. Và vì thế, khi anh khóc – đó không phải là sự yếu đuối, mà là sức mạnh. Sức mạnh của một người dám sống thật với mình, dám bộc lộ điều người khác giấu kín, dám nói lên những điều mà người ta chỉ dám nghĩ thầm trong lòng.

Tôi dạy tiếng Anh, nhưng mỗi lần đọc bài luận về Trấn Thành, tôi cảm giác như mình đang được dạy lại tiếng Việt – thứ tiếng mẹ đẻ giàu cảm xúc mà chính anh đã dùng để kể lại biết bao câu chuyện đời thường mà lay động lòng người. Học trò của tôi đã học được điều gì đó từ Trấn Thành – không chỉ là sự tài giỏi, mà còn là cách sống sâu sắc, biết yêu thương và không ngừng nỗ lực trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Và tôi, một khán giả, một người thầy, cũng cảm thấy biết ơn vì trong thời đại mà giải trí đôi khi chỉ là tiếng cười chóng vánh, vẫn còn đó một nghệ sĩ như anh – người mang đến những điều chạm tới trái tim.

Cảm ơn Trấn Thành – vì đã không ngừng sáng tạo, không ngừng tin vào cảm xúc và sức mạnh của nghệ thuật. Cảm ơn anh – vì đã trở thành một phần ký ức đẹp trong tuổi trẻ của biết bao thế hệ học trò mà tôi từng dạy.

TRẤN THÀNH THROUGH MY EYES

I am an English teacher who has stood at the chalkboard for nearly three decades. Among the many familiar writing topics I assign my students, there is one I always reserve with special intention: “Write about a famous person you admire.”

Over the years of grading essays, I’ve seen countless names mentioned - from historical figures and international pop stars to athletes and modern influencers. Yet there is one name that appears almost every year, across different classes, always accompanied by heartfelt, emotional pages written with honesty and admiration: Trấn Thành.

At first, I was surprised. Later, I understood.

My students write about him as if he were a member of their own family. Not just because he appears frequently on television, but because there is something about him that feels incredibly real, incredibly close. One student wrote: “I used to think celebrities lived in luxury and indifference, but ‘Uncle Trấn Thành’ changed my mind. He cries, he laughs, he speaks of life in ways only someone who has truly lived and loved can express.”

And so, I began to revisit the programs he hosted, the films he created. “Who Is Single?” – where he was not merely a host, but a companion to broken hearts, rekindling faith for those who had once lost it. “Rap Việt” – where he bridged generations, turning a once-misunderstood genre into a source of pride for the youth. Then came “Bo Gia,” “The House of No Man,” “Mai” – films that might make you laugh at first, but in the end, let you weep in the most honest way.

Trấn Thành is not just an artist. He is a catalyst of emotion, a craftsman of empathy. He reminds us that behind every story is a person; behind every laugh, a sorrow unspoken. So when he cries - it is not weakness, but strength. The strength of someone who dares to live truthfully, to reveal what others conceal, to speak aloud what most only whisper inside.

I teach English, but every time I read an essay about Trấn Thành, I feel as though I am relearning Vietnamese - our mother tongue rich in emotion - which he uses so beautifully to tell ordinary stories that move people in extraordinary ways.

My students have learned something from him - not just brilliance, but a way of living: with depth, with kindness, and with an unwavering effort to become a better version of themselves.

And I, both a teacher and a viewer, feel grateful. Grateful that in an age when entertainment is often fleeting and shallow, there still exists an artist like him - someone who brings to us things that truly touch the heart.

Thank you, Trấn Thành - for never ceasing to create, for believing in emotion and the power of art.

Thank you - for becoming a beautiful part of the youth and memories of so many students I’ve had the honor to teach.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ