TRẤN THÀNH – HƠN CẢ MỘT NGHỆ SĨ

 


TRẤN THÀNH – HƠN CẢ MỘT NGHỆ SĨ

Tôi là một giáo viên tiếng Anh, đã gắn bó với bục giảng gần ba thập kỷ. Trong suốt hành trình gieo chữ, có một đề bài mà tôi thường lặp lại, năm này qua năm khác: “Hãy viết về một người nổi tiếng mà em ngưỡng mộ.” Những cái tên thay đổi theo thời gian – có lúc là ca sĩ, có khi là vận động viên, doanh nhân, đôi khi là một YouTuber đang nổi. Nhưng có một cái tên luôn âm thầm quay trở lại, len lỏi giữa những bài viết giản dị nhất, xúc động nhất – Trấn Thành.

Thoạt đầu, tôi chỉ xem đó là sự trùng hợp. Nhưng càng đọc, càng lắng lại, tôi hiểu vì sao các em chọn anh.

Các em kể về anh như kể về một người thân. Không phải vì anh xuất hiện dày đặc trên truyền hình hay mạng xã hội, mà bởi anh hiện diện bằng cảm xúc, bằng những giọt nước mắt chân thật, những câu nói nhẹ mà sâu, như ai đó vừa chạm vào vết thương lành chưa trọn trong lòng người khác. Có em viết rằng: “Em từng nghĩ nghệ sĩ là những người sống xa rời thực tế, nhưng chú Trấn Thành khiến em tin rằng nghệ thuật thật ra là thứ giúp con người gần nhau hơn.”

Từ những bài viết của học trò, tôi tìm lại anh trên màn ảnh và sân khấu. “Người ấy là ai” – không chỉ là một gameshow, mà là nơi anh trở thành người bạn đồng hành, truyền đi lòng tin vào tình yêu và bản thân. “Rap Việt” – nơi anh mở cánh cửa cho thế hệ trẻ bước ra ánh sáng bằng những ngôn từ từng bị xem là nổi loạn. Rồi “Bố Già”, “Nhà bà Nữ”, “Mai” – những bộ phim vừa khiến khán giả bật cười, lại vừa khiến họ nhận ra mình đã từng quên đi bao điều sâu xa trong lòng.

Trấn Thành không chỉ là một nghệ sĩ. Anh là người viết lại bản đồ cảm xúc cho đại chúng. Ở anh có sự mềm mại của một trái tim biết rung động, có sự từng trải của người nhìn đời bằng đôi mắt thấu hiểu. Anh khóc trên truyền hình, khóc trong phim, khóc cả ở hậu trường, và anh khóc thay cho hàng triệu người – những người vì mạnh mẽ quá lâu mà quên mất cách nói về nỗi đau của mình.

Tôi dạy tiếng Anh, nhưng nhiều lần, khi đọc bài viết của học trò về Trấn Thành, tôi cảm giác mình đang được học lại tiếng Việt – thứ tiếng mẹ đẻ chứa đựng bao tầng cảm xúc, và Trấn Thành đã là người dùng ngôn ngữ đó như một nhạc cụ, để diễn tả cả yêu thương lẫn mất mát, cả hy vọng lẫn hoài nghi.

Tôi biết ơn Trấn Thành. Không chỉ vì những đóng góp của anh cho nghệ thuật hay kỷ lục phòng vé rực rỡ, mà vì anh đã dạy cho người trẻ – qua tiếng cười, qua nước mắt, qua từng vai diễn và câu nói – cách sống tử tế với cảm xúc của chính mình.

Và tôi – một người thầy, một khán giả – cảm thấy ấm lòng khi thấy thế hệ học trò của mình vẫn chọn một người nghệ sĩ như anh làm hình mẫu để ngưỡng mộ. Bởi trong một thế giới ồn ào và dễ vỡ, vẫn còn đó những người biết cách lắng nghe, biết cách chữa lành, và biết cách khiến người khác tin vào những điều tốt đẹp.

Cảm ơn anh – Trấn Thành – người không chỉ chạm đến sân khấu, mà còn chạm đến phần người đẹp đẽ nhất trong mỗi chúng ta.


TRẤN THÀNH – BEYOND AN ARTIST

I am an English teacher who has spent nearly three decades standing at the chalkboard. Over the course of this long journey in education, I have often given my students the same writing prompt, year after year: “Write a well-organized composition (from 250 to 300 words) about a famous person you truly admire.”

The names change with time - sometimes it’s a singer, sometimes an athlete, a successful entrepreneur, or a rising YouTuber. But there is one name that quietly returns, again and again, threading its way into the most unassuming, heartfelt essays: Trấn Thành.

At first, I thought it was just coincidence. But the more I read, and the more I listened, the more I began to understand why my students chose him.

They wrote about him not as a distant celebrity, but as someone profoundly familiar. Not because he constantly appears on television or social media, but because he shows up through emotion - through genuine tears, through words that are soft yet striking, like someone gently touching an old wound that has never fully healed.

One student once wrote, “I used to think artists lived far from reality. But Uncle Trấn Thành made me believe that art, in its truest form, is what brings people closer together.”

From these student essays, I found myself watching him again - on screen and on stage.
Người ấy là ai” (Who Is Single?) was not just a reality show. It was a place where he walked beside those trying to rebuild their belief in love and in themselves.

Rap Việt” was not simply a talent competition. It was where he opened the door for a new generation to step into the spotlight through a language once seen as rebellious.

And then there were the films - “Bố Già,” “Nhà Bà Nữ,” “Mai” - stories that made the audience laugh, but also remember the long-buried emotions they had tried to forget.

Trấn Thành is beyond an artist. He is someone who has redrawn the emotional map of the public. In him, there is the gentleness of a heart that dares to feel, and the depth of someone who sees life through the eyes of understanding. He cries - on television, in films, and behind the scenes - not for himself, but for millions of people who have been strong for so long that they have forgotten how to speak of their own pain.

I teach English, and yet, time and again, while reading my students’ essays about Trấn Thành, I felt as though I were learning Vietnamese all over again - the mother tongue so rich in emotion, and Trấn Thành has used that language like a musical instrument to express love and loss, hope and vulnerability.

I am grateful for Trấn Thành. Not only for his artistic contributions or his remarkable box-office success, but because he has taught young people - through laughter, through tears, through each role and spoken word - how to live gently and honestly with their emotions.

As a teacher, and as a viewer, I find quiet reassurance in knowing that my students still choose someone like him as a role model. Because in a world filled with noise and fragility, there are still those who know how to listen, how to heal, and how to help others believe in what is good.

Thank you, Trấn Thành - not just for lighting up the stage, but for illuminating the most human part of each of us.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ