Nắng Chiều Đèo Hải Vân
Có
những khoảnh khắc trên hành trình cuộc đời, ta bất chợt đứng lại, lặng người
trước một lát cắt hoàn hảo giữa thiên nhiên và ký ức. “Nắng Chiều
Đèo Hải Vân” là một bài thơ như thế - không chỉ tả cảnh, mà còn
chạm đến những tầng sâu cảm xúc bên trong mỗi người đã từng một lần qua miền
Trung nắng gió, hoặc từng để lòng mình lặng lẽ dừng lại giữa một khúc quanh đời
người.
Tác giả dẫn ta đi
dọc theo cung đường đèo Hải Vân, nơi trời đất giao thoa, nơi nắng vẽ bóng núi
và mây trôi như thơ. Nhưng vượt lên trên phong cảnh, bài thơ là tiếng vọng của
hoài niệm, của niềm háo hức được trở về miền cố đô Huế - nơi lịch sử, thi ca và
thời gian hòa vào từng nhịp sóng sông Hương, từng nhịp cầu Trường Tiền vắt
ngang tâm thức dân tộc.
Một
bài thơ dành cho những ai đã sống, đã đi, và luôn biết lắng nghe vẻ đẹp ngân
nga giữa đời…
Nắng Chiều Đèo Hải Vân
Nắng
nghiêng đèo, sóng mải trôi,
Trời
in dáng núi, mây lơi lững lờ.
Xe
xuôi theo gió đợi chờ,
Bạn
bè ríu rít giấc mơ tuổi hồng.
Một
bên là biển mênh mông,
Một
bên vách đá như không với trời.
Tim
ai chợt chậm nhịp rơi,
Nghe
trong gió thoảng một thời xa xăm...
Sắp
vào Huế - đất trăm năm,
Cầu
xưa Trường Tiền, sông tằm Hương ru.
Chiều
nghiêng bóng ngọn thông già,
Ta
nghe hồn Huế ngân nga giữa chiều…
(Đèo Hải Vân, chiều 4/7/2025)
Nhận xét
Đăng nhận xét