Một Bước Lên Trời
Có những khoảnh khắc trong đời, con người
không còn đứng giữa phố xá ồn ào, mà giữa trời mây - nơi cái đẹp không còn
thuộc về cảnh quan mà thuộc về chiều sâu cảm xúc. “Một Bước Lên
Trời” được viết trong lần đầu tác giả đặt chân đến Cầu Vàng -
Bà Nà Hills, nơi mây trắng, đá núi và con người gặp nhau trong một khung hình
vừa thực vừa mộng.
Nhưng đây không chỉ là bài thơ du ngoạn. Ẩn sau mỗi câu
chữ là tiếng vọng của chiêm nghiệm: về thực và mơ, về cái hữu hạn của con người
trước vô hạn của đất trời, và về một “bước tu” - nơi tĩnh lặng dẫn về nội tâm
sâu xa.
Đây là một bài thơ không cần giải nghĩa, chỉ
cần cảm. Và nếu bạn đang đứng ở lưng chừng cuộc đời, có lẽ bạn sẽ thấy mình đã
từng “ngẩng nhìn nhân thế từ sau”… trong một khoảnh khắc không thể gọi tên.
Một Bước
Lên Trời
Lần
đầu bước giữa mây xanh,
Gió hun hút thổi tan thành bụi bay.
Cầu Vàng uốn lượn tầng mây,
Bàn tay đá giữ tháng ngày lặng im.
Ngỡ
chân chạm cõi thần tiên,
Ngờ đâu thế tục vẫn liền kề nhau.
Ngẩng nhìn nhân thế từ sau,
Thấy ta bé nhỏ giữa màu hư không.
Mộng
kia - là thực hay hư?
Thực kia - nào khác mảnh lòng phiêu du?
Giữa trời đất, một bước tu,
Nghe trong tĩnh lặng nghìn thu vọng về…
(Bà Nà
Hills, chiều 3/7/2025)
There
are moments in life when we no longer stand amidst the bustling streets of the
world, but in the open sky - where beauty belongs not to the scenery, but to
the quiet depths of the soul.
“A
Step into the Sky” was born the first time
the author set foot on the Golden Bridge of Bà Nà Hills, where clouds, stone,
and humanity meet in a frame both real and dreamlike.
Yet
this is more than a travel poem. Behind each line echoes a quiet reflection: on
what is real and what is dream, on the finiteness of man before the infinity of
the heavens, and on a “spiritual step” - where silence leads inward.
This
is not a poem meant to be explained - only felt. And if you happen to be midway
through life, perhaps you too have once “looked upon the world from behind,” in
a moment that defied all names.
A Step into the Sky
First
time walking through clouds so high,
Wind roared, and dust scattered into the sky.
Golden Bridge curves where heavens lie,
Stone hands hold time in silence, passing by.
Thought
I’d reached a land divine,
Yet the mundane brushed close to the line.
From behind, I looked at humankind,
So small we seemed, in the vastness undefined.
Was
that dream - or was it true?
Isn’t truth too just a drifting hue?
Between earth and sky, one silent view -
A step of stillness… echoes of eternity breaking through.
(Bà Nà Hills, Afternoon of July 3,
2025)
Nhận xét
Đăng nhận xét