Lãng Du Chiều Huế

 


Có những buổi chiều không cần rực rỡ nắng vàng để trở nên đáng nhớ. Chỉ cần một quán cà phê bên cầu Trường Tiền, vài cơn mưa nhẹ như sương, và năm người anh em ngồi lại bên nhau - thế là đủ cho một kỷ niệm không thể phai mờ.

Chiều mưa ở Huế - tưởng buồn - hóa ra lại là lúc chúng tôi vui nhất. Chúng tôi nâng ly, không chỉ uống cà phê, mà uống cả sự hồn nhiên, vô tư, và khoảnh khắc sống hết mình cho hiện tại. Highland Coffee chiều ấy không chỉ thơm mùi cà phê, mà còn thấm đẫm tình anh em, tiếng cười và một chút xúc động rất riêng.

Bài thơ sau được viết để lưu giữ lại chút hương vị của buổi chiều đó - một kỷ niệm đẹp giữa đất trời Huế mộng mơ. Để rồi khi trở về Hà Nội, mỗi lần nhớ lại, ta vẫn thấy lòng mình ấm áp như vừa trải qua một ngày thật đặc biệt.


Lãng Du Chiều Huế

Chiều cà phê, năm cánh tay nâng,
Cầu cong Trường Tiền lặng im mừng.
Ly ngọt, người vui, mây vẫn động,
Huế cười sau lớp gió lãng du.

(Cầu Trường Tiền, chiều 4/7/2025)

There are afternoons that don’t need golden light to be remembered.

Just a small café by Truong Tien Bridge.
A few threads of rain, light as breath.
And five friends, sitting close - not saying much, just being.

That’s all it took for something timeless to begin.

Hue in the rain... You might expect melancholy.
But for us, it became joy - quiet, unexpected, complete.

We raised our cups - not just for coffee,
but for innocence.
For light-heartedness.
For the rare peace of living fully, in the very moment we were in.

That afternoon, Highland Coffee smelled of more than beans.
It carried the warmth of brotherhood,
the rhythm of laughter,
and a soft kind of emotion - the kind that lives in silence,
in glances,
in something unspoken but deeply felt.

Later that night, I wrote a poem.
A small way to keep a piece of that hour close.

Now, back in Hanoi - whenever I recall it -
it plays again like a scene from a quiet film.

No soundtrack. No script.
Just rain on glass…
the smell of coffee…
and five shadows leaning gently toward each other -
beneath the slow skies of Hue.


Five Cups, One Moment

Five arms rise for coffee toast,
Beneath Truong Tien, silent as a ghost.
The rain paints silver on drifting air,
Hue smiles faintly - half here, half elsewhere.

(Truong Tien Bridge, July 4, 2025)


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ