Cố Đô - Đêm Cuối

 


Có những chuyến đi không chỉ để nhìn thấy, mà để cảm - để lắng lại. Huế là một nơi như thế. Mọi chuyển động nơi đây đều mang theo nhịp thở chậm, đủ để lòng người kịp rung lên trước vẻ đẹp dịu dàng, tĩnh lặng mà sâu thẳm.

Cố Đô - Đêm Cuối là lát cắt cảm xúc trong khoảnh khắc cuối cùng của hành trình Huế - một đêm thơm mùi nhã nhạc, ấm vị Huda, thấm đẫm tình anh em. Khi thuyền rồng khẽ trôi trên sông Hương, khi ánh đèn Urban hắt lên những tiếng cười rôm rả cuối ngày, mọi thứ như chậm lại để khắc sâu vào ký ức.

Bài thơ không cầu kỳ hình thức, nhưng chứa đầy chân tình: từ bước chân mỏi trên Đại Nội đến dư âm chan hòa trong từng món ăn. Và sau tất cả, Huế còn đọng lại - như một câu giã biệt chưa kịp nói trọn, như một nỗi nhớ không cần gọi tên.

 

Cố Đô - Đêm Cuối

Lênh đênh thuyền rồng nhẹ trôi,
Nhã nhạc cung Huế vọng lời ngân nga.
Trường Tiền in bóng trăng xa,
Sông Hương lấp lánh như là mộng xưa.

Chợ Đông Ba, Đại Nội thưa,
Bước chân mỏi mệt vẫn chưa muốn rời.
Urban ấm ánh đèn mời,
Chúng tôi năm đứa một trời Huda.

Tôm trộn, cá ngừ chan hòa,
Chả lụa, canh chua thơm đậm vị nhà.
Phục vụ ân cần thiết tha,
Từng ly từng bát đậm đà Huế thương.

Rồi mai về lại phố thường,
Gửi Huế một tối vấn vương trong lòng.
Sông Hương còn đọng trong mơ,
Nghe câu giã biệt mà ngờ chưa xa.

(Sông Hương, đêm cuối 4/7/2025)

There are journeys not just meant for seeing, but for feeling - for slowing down and listening within.

Huế is one such place. Every motion here carries a slower rhythm, enough for the soul to quiver before its gentle, still, and profound beauty.

Farewell, Imperial City is a fleeting emotional cut - a last frame from our journey in Huế.

A night scented with royal melodies, warmed by Huda beer, and steeped in brotherhood.

As the dragon boat drifted silently along the Perfume River, and soft urban lights echoed our laughter into the night, time seemed to slow - just enough for memory to take hold.

The poem is modest in form, but rich in feeling: from tired steps echoing through the Forbidden City to the warmth still lingering in every dish.

And in the end, Huế lingers too - like a farewell unsaid, like a longing unnamed.

 

Farewell, Imperial City

Afloat, the dragon boat drifts slow,
Royal tunes of Huế hum soft and low.
Trường Tiền Bridge, moon’s shadow thrown,
The Perfume River shimmers - like dreams of old.

Đông Ba sleeps, Đại Nội fades,
Yet weary feet still wish to stay.
Urban lights invite our play -
Five of us, one night, and a sky of Huda.

Tuna, shrimp in tangy zest,
Spring rolls, sour soup - a home-cooked fest.
Kind hands serve with quiet grace,
Each bowl, each glass - a taste of Huế embraced.

Tomorrow we’ll return to pace,
Yet leave Huế with a heart still laced.
The river lingers in our dream,
And the goodbye… not quite what it seems.

(The Perfume River, July 4, 2025)


 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ