Mai

 


Mai

Đá phủ mây che chẳng ngại sầu,

Mai bung dáng thẳng giữa đồi sâu.

Không cần tô điểm màu son phấn,

Vẫn giữ tâm vàng chẳng úa màu.


Hương Mai Ẩn Lặng

Gió Đông lặng lẽ qua thềm,
Một cành mai nở, chẳng thèm sắc đua.
Mặc cho tuyết rụng sương lùa,
Rễ sâu bám đá, nhụy vừa hé thanh.

Không chen chúc chốn thị thành,
Cũng không khoe giữa nắng hanh vườn nhà.
Đứng im – mà sáng bao la,
Hương đi lặng lẽ, bóng xa vẫn gần.

Xuân sang chẳng vội ngả thân,
Mai rơi rất nhẹ, chẳng cần tiễn đưa.
Người đi chẳng ước trăng thưa,
Chỉ còn cốt cách như hương đượm tình.

Đời ai giữa chốn nhân sinh,
Giữ cho trọn đạo, giữ mình thanh cao.
Một mai khuất bóng trăng sao,
Hương Mai vẫn tỏa ngọt ngào gió quê.

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ