Trúc

 


Trúc

Không rực rỡ, chẳng phô hình tướng,

Trúc đứng im – như đạo giữa đời.

Gió đến, gió đi – không vướng bận,

Chỉ còn tâm vững giữa đất trời. 


BÓNG TRÚC VỮNG VÀNG

Gió đông vờn nhẹ bên làng,
Một thân trúc thẳng, chẳng màng thế gian.
Không nghiêng trước gió mênh mang,
Cũng không cúi xuống cho ngàn mắt xem.

Không chen giữa cảnh êm đềm,
Cũng không bước vội giữa thềm lợi danh.
Lặng im – mà tỏa trong lành,
Dáng xưa thấm đượm chân thành sớm hôm.

Mưa sa chẳng rụng dáng ôm,
Trúc rơi cũng nhẹ – như hôn ánh trời.
Người đi chẳng ước xa vời,
Chỉ còn khí tiết thấm lời mẹ ru.

Giữa đời dâu bể mịt mù,
Vững tâm mà bước, giữ thu cho tròn.
Một mai xa bóng hoàng hôn,
Trúc còn in dấu trên non tháng ngày.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ