GIEO

 


GIEO

Ai gieo mầm giữa đất khô,
Gió lên trĩu nắng mà tro vẫn nồng.
Mỗi ngày tưới, mỗi mùa trông,
Lá vươn không nói – cội lòng biết ơn.

Chồi xanh bám rễ cô đơn,
Trái dần ửng ngọt – vơi hơn tiếng cười.
Không mong ghi dấu cho đời,
Chỉ mong đất nhớ một thời đã qua.

Trái rơi như thể chia xa,
Nhưng hồn cây vẫn nở hoa âm thầm.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ

BÀI THƠ ĐẶC BIỆT MỪNG SINH NHẬT TÔI 2025