Cánh Cò
Cánh Cò
Cánh cò nghiêng
giữa mây ngà,
Lượn qua bờ lúa, thấp sa bóng chiều.
Trăng lên dát mỏng cánh diều,
Gió du lúa biếc – hương tiêu thoảng đồng.
Súp lơ trắng nở vừa xong,
Cá vàng rẽ sóng, ánh hồng vỗ chân.
Cò no đậu cội tre ngần,
Mắt sâu lặng lẽ đếm lần lúa reo.
Người xa… ai giữ trong veo
Khung trời năm cũ – nếp nghèo thanh cao.
Nhận xét
Đăng nhận xét