Chung Hà Bia Quán
Có ai đó từng nói: hạnh phúc là khi ta biết dừng lại, đúng lúc. Như cách người ta tạt vào quán bia nhỏ bên Ao Bèo một buổi chiều mệt, gọi một ly mát lạnh, ngồi nghe tiếng ve, nhìn ánh nắng rơi chậm trên mặt bàn đã cũ. Không cao sang, chẳng phải nghỉ dưỡng – mà sao yên đến lạ.
“Bia Quán Chung Hà” là một lát cắt rất thật của đời sống: anh Chung rót bia với tay quen, chị Hà lau bàn bằng ánh mắt dịu dàng. Quán không rộng, nhưng vừa đủ cho tiếng cười lan ra, và hơi men đọng lại trong ký ức của những người từng ghé.
Ở đó, mỗi ly bia không chỉ giải khát, mà dường như còn chứa cả tấm lòng hiếu khách, tình nghĩa xóm làng, và mong ước thầm lặng về một cuộc sống đủ đầy – không thiếu ai, không thiếu điều gì.
Bài thơ không cố chạm vào cảm xúc. Nhưng khi đọc xong,
bạn có thể sẽ lặng đi – vì thấy đâu đó hình ảnh một cuộc sống mà ai cũng từng
mong có. Và kỳ lạ thay, nó đang ở ngay đây.
Chung Hà Bia Quán
Chiều rơi, nắng rót bên ao,
Lá bay lấp lánh, gió xao mặt hồ.
Tà hồng thấp thoáng ngõ nhô,
Trẻ con ríu rít, người vô rộn ràng.
Ve ngân giữa tiếng nói vang,
Bia khui lách cách, râm ran nụ cười.
Chung Hà tay rót mặt ngời,
Chị lau bàn ghế, anh mời khách bia.
Khách quen, khách lạ ghé đây –
Một ly giải mệt, một ngày thảnh thơi.
Bia Quán đượm vị yêu đời,
Men thơm nở giữa tiếng cười đầu hôm.
Chiều quê đâu phải xa xôi –
Chỉ cần cơm ấm, người ngồi đủ nhau.
Chúc cho ngày tháng dài lâu,
Gia đình viên mãn bên nhau bốn mùa.
Nhận xét
Đăng nhận xét