Duyên Lái Đò

 


Tôi trở về Yên Mỹ – nơi tôi sinh ra và lớn lên với biết bao kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ, của một thời chăn trâu cắt cỏ, của những chiều rong chơi ven bờ ruộng, thả diều trên triền đê, và lội mương bắt cá giữa những ngày hè đầy nắng. Nơi ấy, từng góc nhỏ đều thấm đẫm mùi đất, tiếng gió và bóng dáng của ký ức xưa.

Nhưng Yên Mỹ hôm nay đã khác. Không còn con đường đất nâu năm nào, thay vào đó là những con đường nhựa trải dài thẳng tắp từ đầu đến cuối làng. Hai bên đường, những ngôi nhà tầng mọc lên như nấm sau mưa, chứng tích cho sự đổi thay, khấm khá và tràn đầy sức sống. Dẫu vậy, trong cái mới, vẫn phảng phất những điều rất cũ – tiếng chim hót trong vòm cây, làn gió sông Hồng thổi hiu hiu mỗi chiều, và đâu đó, bóng dáng một người lái đò già vẫn chậm rãi bám bến như một nét chấm phá xưa còn sót lại giữa bức tranh hiện đại.

Tôi gặp ông trong một chiều như thế – giữa sông, giữa gió, giữa câu chuyện đời thường mà như tri kỷ. Một người chở khách qua sông. Một người chở giấc mơ bằng con chữ. Hai người đàn ông – hai kiếp đò – gặp nhau giữa đất quê, giữa lòng người, giữa một chữ “duyên” nhẹ như khói chiều, mà lặng lẽ in sâu.

Bài thơ “Duyên Lái Đò” được viết từ cuộc gặp ấy – giản dị nhưng thấm đẫm, như chính quê hương tôi: Yên Mỹ – vừa đổi thay từng ngày, vừa nguyên vẹn trong trái tim người trở về.

 

DUYÊN LÁI ĐÒ

Chiều hè gió thổi hiu hiu,
Sông Hồng đỏ nước dập dìu phù sa.
Bến Yên Mỹ lặng bóng tà,
Người già chống bến – chở qua nhịp ngày.

Một khách ghé lại nơi này,
Đôi chân bát ngát bụi cay dặm trường.
Ngỡ là lữ khách vô thường,
Hóa ra cũng lái – đò thương chữ người.

Anh từ nước Anh xa xôi,
Về qua Bát Tràng, ghé nơi quê nhà.
Mang theo tiếng gió phương xa,
Gieo trong con chữ – chan hòa mộng mơ.

Người xưa trầm giọng bên bờ:
“Nửa đời tôi đã gắn đò với sông,
Chiều nào vắng khách sang đồng,
Chèo nghe gió gọi, lòng không thấy buồn.”

Người kia mỉm mắt rồi tuôn:
“Con đò tôi lái cũng luôn ngược dòng,
Không là nước bạc xuôi trong,
Mà là tri thức – chở mong vào đời.”

Bát ngát trời đất thảnh thơi,
Lặng nghe sóng nước rì rào chuyện xưa.
Sông Hồng đỏ giữa ban trưa,
Hai người đối bóng – như vừa thấu nhau.

Một lời chưa kịp ngỏ câu,
Mà tâm đã chạm tận sâu đáy lòng.
Gió hiu hiu thổi ven sông,
Nắng buông tà áo – tình nồng hương quê.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ