CHÁU RIỆU GẶP BÀ NGOẠI
Có những giấc mơ đến như một thước phim tua vội – không mở đầu, không nhạc nền, chỉ những khung hình chớp nhoáng lướt qua tâm trí. Đêm qua, cháu gái tôi kể rằng cháu đã gặp lại bà ngoại trong mơ. Giữa căn nhà nhỏ của cháu ở Las Rozas, mẹ tôi đột ngột xuất hiện. Không tiếng gọi, không bước chân, chỉ là dáng người quen thuộc lặng lẽ đứng nơi ngưỡng cửa. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tưởng như ký ức và hiện thực va vào nhau trong khoảnh khắc. Cháu tôi không kịp xúc động, chỉ lặng lẽ bước theo bóng dáng ấy qua từng gian phòng, qua cả khu vườn ngập tràn hương vị quê nhà – như thể đang sống lại một thước phim cũ, ngắn ngủi nhưng khó quên.
GẶP NGOẠI TRONG THƯỚC PHIM MƠ
Tôi từng
nghĩ: giấc mơ chỉ là thứ vụn vặt của tâm trí – một bộ phim không đầu không
cuối, được dựng bởi những mảnh nhớ rối tung khi ta quá mỏi mệt. Nhưng đêm qua,
ở nơi đất khách, có một thước phim bất ngờ phát lại. Và bà ngoại tôi là nhân
vật chính.
Tôi đang sống ở Las Rozas – vùng ngoại ô yên ắng phía bắc
Madrid. Nhà nhỏ, vườn chạy dọc hai bên, trồng mơ, ngải cứu, mận, hoa hồng. Có
cả chanh, quất, diếp cá, rau dăm, bạc hà – những mùi hương gợi về ký ức quê
nhà. Mỗi chiều, tôi vẫn ra vườn, cắm tay vào đất, như thể chạm vào một phần quá
khứ không thể tách rời.
Rồi phim bắt đầu.
Không nhạc dạo. Không tiếng chuông. Tôi mở cửa, và bà
đứng đó.
Ánh sáng dịu. Không gian lặng. Gương mặt bà như chưa từng
khuất bóng. Mắt bà sáng, miệng khẽ cười.
- Bà qua
thăm nhà cháu chút thôi.
Bà bước vào. Không, đúng hơn là lướt đi – nhẹ và nhanh –
từ phòng này sang phòng khác. Mọi cảnh trôi vèo qua như tua nhanh. Tôi lặng lẽ
nhìn theo, không kịp xúc động. Chỉ thấy mình đang bước trong một đoạn ký ức cũ,
đang được dựng lại theo nhịp phim tốc độ cao.
Bà im lặng, chỉ lướt nhìn quanh. Không âu yếm, không hỏi han. Còn tôi, lặng lẽ dõi theo một dáng hình từng thuộc về mình.
Khung hình mở ra. Vườn.
Bà dừng lại. Chạm vào cây mơ. Ngửi rau dăm. Vuốt nhẹ cành
ngải cứu. Trán lấm tấm mồ hôi. Bà nhìn gì đó xa hơn cả hàng rào. Tôi lên tiếng,
hơi gấp:
- Bà vào
nghỉ đi, con lấy nước cho bà.
Cảnh cắt. Bếp.
Bà ngồi trên ghế sofa. Tôi rót nước. Căn phòng như bị
đóng băng. Không tiếng động. Không màu sắc. Chỉ còn tiếng bà vang lên – như từ
một cuộn băng cũ được tua lại: bà nói về Quyền, những chuyện ngày xưa. Giọng
rõ. Sang sảng. Rồi chậm lại. Trầm xuống khi nhắc đến bác Thịnh. Bà lặng đi. Rồi
bà khóc.
Giọt nước mắt rơi không tiếng. Nhưng gương mặt bà bắt đầu
thay đổi. Nhẹ thôi. Nhưng rõ.
Từng nét khoẻ mạnh trên khuôn mặt dần nhạt đi. Cơ thể bà
nhỏ lại. Gầy gò. Như đang co rút giữa không gian. Tôi giật mình. Lúc ấy, tôi
mới nhớ ra – bà đã mất rồi. Bác Thịnh cũng đã mất rồi. Và tôi – đang ngồi cạnh
một linh hồn.
Tôi đưa tay ra. Chỉ là khoảng trống. Tay bà không còn ở
đó. Không thể nắm được. Như thể hai chúng tôi ở hai tầng ánh sáng khác nhau.
Bà nghiêng người xuống ghế, dáng nằm quen thuộc mỗi lần
bà mệt. Tôi cũng nghiêng mình xuống. Không còn lời thoại. Không nhạc nền. Chỉ
là hai bóng hình lặng lẽ nằm cạnh nhau – ở một điểm giao nhau rất mong manh
giữa mơ và thực.
Cắt cảnh.
Tôi mở mắt. Ba giờ sáng. Đèn ngoài ngõ hắt vào một vệt
sáng nhạt. Tôi vẫn nằm nguyên. Không còn hình bóng bà. Nhưng căn phòng vẫn đọng
lại mùi ngải cứu. Và cảm giác – như một ai đó vừa mới rời đi.
Tôi không chắc đó là mơ. Nhưng tôi tin: bà đã về. Không
nói gì. Không căn dặn gì. Chỉ lặng lẽ xuất hiện – như một thước phim cũ quay
lại. Để tôi được nhìn. Được thấy. Được ở cạnh – dù chỉ vài khung hình.
Nếu ai đó hỏi tôi có tin người đã khuất có thể trở lại
không, tôi sẽ không vội trả lời. Tôi sẽ chỉ ra khu vườn hai bên nhà – nơi lá
bạc hà vẫn lay nhẹ trong sương sớm, rồi khẽ nói:
- Có những thước phim chỉ hiện ra trong giấc
mơ… nhưng chân thực hơn cả đời thường.
Nhận xét
Đăng nhận xét