Sầm Sơn – Cuộc Giải Cứu Lúc Bình Minh

 


Sầm Sơn – Cuộc Giải Cứu Lúc Bình Minh

[Câu chuyện có thật lúc 6h sáng ngày 26/6/2025 tại biển Sầm Sơn]
— Một cuộc vượt sóng nghẹt thở và nghĩa tình thầy trò —


    Bình minh vừa hé rạng lúc 5h30 sáng nay trên bãi biển khu B của Sầm Sơn, bầu trời nhuộm màu hồng cam rực rỡ, sóng biển rì rào như bản giao hưởng dịu dàng của thiên nhiên. Trong không gian trong trẻo và yên bình ấy, hai người đàn ông – thầy Việt và thầy Trực – xuất hiện như hai chiến binh đang tìm đến sự thử thách của đại dương bao la.

    Sau quãng đường chạy bộ ven bờ, như bị cuốn hút bởi sự mời gọi của sóng và nắng, cả hai thầy không ngần ngại lao mình xuống làn nước mát lạnh. Sóng biển sáng nay không hề dịu dàng – từng đợt sóng nối nhau quật vào thân hình như những cú đánh đầy ẩn ý của đại dương, vừa dữ dội lại đầy mê hoặc.

    Thầy Việt bật cười sảng khoái, mạnh mẽ băng qua từng con sóng như một người đàn ông đang tận hưởng trọn vẹn từng cú tát của thiên nhiên. Nhưng chỉ cách đó không xa, thầy Trực đang dần rơi vào thế bị động. Những bước đạp nước bắt đầu trở nên chậm chạp, nhịp thở gấp gáp, đôi mắt thầy lộ rõ vẻ bất an. Trong đầu thầy Trực, chỉ còn một dòng suy nghĩ: “Cố thêm chút nữa, chắc là ổn thôi…”

    Nhưng biển không phải là nơi để con người thử sức chủ quan.

    Trong lúc thầy Việt vừa quay người lại, ánh mắt thầy sững lại khi thấy sắc mặt người đồng hành của mình tái đi, mỗi cử động như đang chống chọi với vô hình. Một linh cảm không tên dấy lên trong lòng thầy Việt. Không một giây chần chừ, thầy lao về phía đồng đội như một chú cá heo mạnh mẽ xé toạc từng lớp sóng. Đến gần, thầy Việt nhận ra rõ ràng: thầy Trực đang bị sóng ngầm kéo xuống!

    Với toàn bộ sức lực, thầy Việt ghì chặt lấy thầy Trực, dùng hết sức bình sinh để đẩy cả hai khỏi vòng cuốn của “em sóng khát”. Nỗ lực ấy không chỉ là sức mạnh cơ thể, mà còn là bản năng của một con người sẵn sàng xả thân vì người khác.

    Vài phút sau, cả hai thầy được sóng đẩy dần về phía bờ. Thở hổn hển nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh, thầy Trực thì thầm một câu nhẹ tênh nhưng đầy xúc động:

    – “May có thầy…


Bài học rút ra:

    Sự việc như một hồi chuông nhắc nhở: Đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của thiên nhiên, và đừng chủ quan rằng chỉ cần cố gắng là đủ – có những tình huống vượt ngoài sức con người.

    Và trên hết, đó là minh chứng sống động cho tinh thần quả cảm, tình đồng đội đáng khâm phục – khi người bạn đồng hành không chỉ là người chia sẻ hành trình, mà là người cứu sống ta khỏi ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ