🎼 KHÓI BẾP CHIỀU

 

🎵 KHÓI BẾP CHIỀU
Lời & Nhạc: Đặng Đức Quang
Phong cách: Acoustic ballad


[Đoạn 1]

Em tôi lặng lẽ sớm hôm,
Gió nghe giọng hát, nắng thơm bên thềm.
Bếp xinh, khói quyện êm đềm,
Đỏ hồng ngọn lửa – dịu êm tháng ngày.

Mâm cơm dọn giữa chiều phai,
Mỗi màu rau ớt như ai tỏ tình.
Má em hồng giữa bình minh,
Tay em khẽ chạm – hóa thành thơ yêu.

[Điệp khúc]
Vân tôi – người giữ nếp nhà,
Gieo yêu thương giữa đậm đà nắng mưa.
Không cần lụa gấm xa xưa,
Chỉ đôi tay khéo – đã thừa sắc hoa.

Bếp con, em nấu cả nhà,
Từ tô, từ chén... cũng là dáng em.
Khói chiều nghi ngút dịu êm,
Thương em – như gió chẳng rời chân mây.

🎶 [Đoạn 2]

Canh dưa xanh thắm như mây,
Thơm rau, thơm gió, đong đầy quê hương.
Từng hạt cơm trắng tình thương,
Từng món em nấu – ngát hương ngọn chiều.

Nồi niêu em rửa bao điều
Mà lòng anh hiểu, mà đời anh yêu.
Chạm vào đâu cũng bình yên –
Căn bếp nhỏ, là riêng một miền.

🎤 [Rap]
Vân à, có lẽ anh không nói đủ
Những chiều em nhóm bếp – là thơ anh không vần,
Là bức tranh của một người phụ nữ,
Vẽ bằng yêu thương, dệt bởi ân cần.

Không phải hoa hồng, chẳng nhẫn kim cương,
Chỉ cần em – người vợ hiền luôn nhường nhịn,
Tảo tần chăm chồng con, lo mẹ cha,
Lặng thầm như gió – nhưng ấm cả mái nhà.

Anh biết, đằng sau mỗi mâm cơm em bày
Là biết bao nhọc nhằn mà em chẳng nói...
Nếu một ngày ai ghé hỏi thơ anh,
Anh sẽ nói: “Khói bếp chiều em lặng lẽ sớm hôm.”

🎶 [Đoạn 3]

Có khi anh lỡ quên lời,
Nhưng chưa bao giờ quên người anh thương.
Dù đời xuôi ngược trăm đường,
Em là mùa lặng – là hương giữa đời.

Mai sau tóc bạc đôi mươi,
Khói bếp vẫn ấm, vẫn mời nắng lên.
Vân tôi – em vẫn dịu hiền,
Giữ cho anh mãi một miền ấm êm.

[Điệp khúc – lặp lại & kết]
Vân tôi – người giữ nếp nhà,
Gieo yêu thương giữa đậm đà nắng mưa.
Không cần lụa gấm xa xưa,
Chỉ đôi tay khéo – đã thừa sắc hoa.

Bếp con, em nấu cả nhà,
Từ tô, từ chén... cũng là dáng em.
Khói chiều nghi ngút dịu êm,
Thương em – chẳng ngại gió mưa cuộc đời.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ