GÁNH TRĂNG XƯA

 


Có những mùa trăng lặng lẽ đi qua, không rực rỡ, không phô trương, nhưng âm thầm đọng lại trong ký ức như một vệt sáng không tắt. Với những ai từng sống nơi đồng ruộng, từng cắm mặt cuốc đất, gánh rau giữa đêm trăng muộn, thì ánh trăng ấy – dù xưa cũ – vẫn luôn hiện hữu: trên vành nón, trong giọt mồ hôi, giữa luống rau và đôi vai gầy của mẹ.

Gánh Trăng Xưa là một khúc hát nhớ thương – không bi lụy, không hoài cổ – mà là lời tri ân nhẹ nhàng, rưng rưng. Từng câu thơ là một lát cắt ký ức, là sự trở về với vùng quê Yên Mỹ những năm 80–90 của thế kỷ trước – nơi ánh trăng không chỉ rọi xuống triền sông mà còn soi vào tâm hồn những con người cần lao: Mẹ, các anh chị, và cả chính tác giả – những người từng gánh cả mùa màng, cả tháng năm, và có khi… gánh luôn cả ánh trăng quê vào đời mình.

Đọc bài thơ, ta không chỉ thấy cảnh mà nghe được tiếng: tiếng nước róc rách, tiếng trăng thở khẽ qua kẽ lá, tiếng gió lùa qua áo nâu sẫm sương. Ta như chạm được vào những dáng người còng lưng giữa mảnh ruộng đẫm sương sớm, và thấy chính mình – một lần nữa – lặng lẽ đi dưới trăng xưa.

1. GÁNH TRĂNG XƯA

(Yên Mỹ, ngày 13/06/2025)

Trăng vàng in bóng triền sông,
Gánh theo liềm cuốc ra đồng canh trăng.
Mùi rơm mới quyện hương bay,
Thấm trong hơi thở, gió lay cánh đồng.

Đôi chân dẫm lối bùn non,
Còng lưng gánh nặng, dáng cong giữa đồng.
Áo nâu thấm ướt sương rong,
Mồ hôi lặng lẽ thấm vòng tháng năm.

Luống rau non mướt tơ vương,
Nở hoa rực rỡ, tỏa hương ngọt lành.
Bắp cải ngẩng lá ngó quanh,
Cà chua chín đỏ, soi tranh ánh vàng.

Su hào đọng giọt thu sang,
Long lanh hạt ngọc giữa làng bình yên.
Bàn tay cuốc đất bám bền,
Gieo hạt ban sớm, vươn lên lộc mầm.

Trăng như trải gấm âm thầm,
Soi qua kẽ lá, ánh trầm lung linh.
Gương mặt mẹ, chị hao gầy,
Bao năm lặng lẽ đong đầy sớm hôm.

Sông Hồng lặng chảy triền đê,
Luống rau trổ nhụy lối quê rộn ràng.
Gánh rau như đón gió lay,
Vương trăng nghiêng ngả, đẫm đầy sương phai.

Tiếng nước róc rách bên tai,
Như lời ru mẹ vọng hoài tuổi thơ.
Trăng rằm soi bóng sông lam,
Nhớ người một thuở gánh làn trăng quê.



2. GÁNH TRĂNG XƯA

Trăng vàng rắc bóng bên sông,
Sóng ngân câu hát, gió lồng tiếng tre.
Mẹ tôi gánh gió đêm hè,
Gánh mùi rơm mới, gánh ve ngân chiều.

Bờ tre xào xạc gió phiêu,
Bước chân bùn ướt, liêu xiêu dáng người.
Áo nâu sương ướt sớm trời,
Mồ hôi nhỏ giọt, lẫn lời gió ru.

Luống rau non rạng sương mù,
Lá xanh khẽ hát khúc thu thì thầm.
Cà chua đỏ ửng môi trăng,
Bắp cải rung nhẹ, lá ngăn gió đùa.

Su hào đọng giọt sương thưa,
Long lanh hạt ngọc, gió lùa mái tranh.
Tay mẹ cuốc đất siêng năng,
Tiếng cuốc gõ nhịp, gió văng vẳng lời.

Trăng như lụa trải chơi vơi,
Xuyên qua kẽ lá, bồi hồi ánh soi.
Bóng mẹ lẫn giữa sương phai,
Ánh trăng lồng bóng, đong đầy sớm hôm.

Sông Hồng lặng chảy mênh mông,
Rì rầm sóng hát bên đồng rau xanh.
Gánh rau mẹ gánh mong manh,
Vầng trăng theo bước, nghiêng nhành cỏ hoa.

Sông ngân dào dạt câu ca,
Lời ru mẹ bên hiên nhà tuổi thơ.
Trăng tròn soi bóng sông mơ,
Nhớ người một thuở, lững lờ trăng theo.


3. GÁNH TRĂNG XƯA

Trăng loang bóng nước bên sông,
Lá tre lay động, gió lồng qua đêm.
Mẹ tôi lặng lẽ bên thềm,
Gánh trăng quấn quýt, gánh mềm bóng ai.

Bờ tre rì rào gió lay,
Ánh trăng dắt bước, đêm dài bùn non.
Áo nâu ngấm ướt hoàng hôn,
Mồ hôi mẹ nhỏ, lẫn hồn sương đêm.

Luống rau lấp lánh sao mềm,
Cà chua chín mọng, su hào ngậm sương.
Bắp cải đón gió trăng vương,
Lá xanh khẽ hát, ru vườn đêm say.

Tay mẹ gõ cuốc mỏi vai,
Tiếng cuốc chen tiếng gió cài kẽ trăng.
Trăng rơi qua kẽ lá giăng,
Lồng vào bóng mẹ, nhẹ nâng lối mòn.

Sông Hồng vỗ sóng mỏi mòn,
Ru đồng rau mọc, ru con giấc lành.
Gánh rau mẹ gánh mong manh,
Vầng trăng gánh nặng, thấm xanh tháng ngày.

Bóng mẹ lẫn với bóng mây,
Ánh trăng lồng bóng, đong đầy bình yên.
Tiếng sông vỗ nhẹ bên hiên,
Nghe như câu hát ủ yên một thời.

Trăng soi mảnh đất ven sông,
Nhớ người năm ấy gánh trăng ngược dòng.
Trăng tròn trải ánh mênh mông,
Lồng bóng mẹ gánh, nối vòng quê hương.

4. GÁNH TRĂNG QUÊ MẸ

Trăng vàng lồng bóng giữa triền sông,
Gánh gió, gánh sương, gánh nặng lòng.
Áo nâu ướt đẫm bùn non mỏi,
Bước nhỏ lăn theo luống cải cong.

Cà chua đỏ bóng ru vườn mộng,
Su hào ngậm ngọc đọng sương trong.
Trăng rơi kẽ lá hòa dáng Mẹ,
Sáng cả quê nhà, đượm hương đồng.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ

BÀI THƠ ĐẶC BIỆT MỪNG SINH NHẬT TÔI 2025