KÍNH VĨNH BIỆT MẸ

 

Kính dâng lên Mẹ - Người thắp lửa từ tro tàn cuộc sống

Ngồi bên linh cữu Mẹ, tôi như nghe tiếng gió xào xạc qua kẽ lá bàng già. Mẹ nằm đó, thanh thản như chiếc lá mùa thu buông mình về đất. Đời Mẹ không phải khúc hùng ca vang dội, mà là lời ru thầm thì của đất mẹ – lặng lẽ thấm qua từng mùa giông bão, nuôi lớn tám đứa con từ mảnh đất cằn cỗi. Mẹ như cây tre già, gục xuống để măng non vươn thẳng. Giờ đây, đứa con út muốn thả vào hư vô những lời chưa nói, như hạt sương rơi xuống nắm đất lạnh – nơi Mẹ hóa thành cội rễ vĩnh hằng.

MẸ – NGƯỜI GIỮ HỒN CHO ĐẤT

“Mẹ gánh nỗi đời qua nhịp cầu tre lệch
Lưng trần đẫm nắng, mắt mẹ đượm buồn sông…”

Tám mươi sáu mùa mưa nắng, Mẹ hóa thân thành tấm phên che chở cả gia đình. Đôi tay Mẹ nhuốm mùi bùn đất, mùi phân trâu, mùi mồ hôi chua loét – thứ ngôn ngữ không lời của hy sinh. Tôi nhớ những đêm giáp hạt, Mẹ ngồi bên vại cà muối mặn, nước mắt lặng lẽ hòa vào vị chát. Mẹ cười khi cha tôi uống bát cháo cuối cùng, cười khi chị em tôi mặc chung chiếc áo vá đi hội làng. Triết lý của Mẹ không nằm trong sách vở, mà ở cách Mẹ đặt viên kẹo bọc giấy màu vào lòng bàn tay tôi – dạy tôi rằng yêu thương phải trao đi cả khi bản thân trống rỗng.

Trong góc bếp lửa bập bùng, Mẹ là người nghệ sĩ của những mảnh đời thống khổ. Tiếng hát Mẹ vút lên giữa trưa hè oi ả như dòng suối mát tưới vào tâm hồn khô cằn. Những vở chèo Mẹ dựng bằng tre nứa, bằng mảnh chăn vá víu, đã dạy người dân quê tôi biết yêu thương qua tích “Quan Âm Thị Kính”, biết trung hiếu qua điệu “Lưu Bình Dương Lễ”. Đêm diễn ấy, ánh đèn dầu leo lét in bóng Mẹ lên vách đất nứt nẻ – dáng hình nhỏ bé mà kỳ vĩ như tượng đồng hun đúc bởi nỗi đau và tình yêu. Mẹ – người đàn bà viết chữ còn nguệch ngoạc – trở thành thi sĩ của kiếp nhân sinh, dùng nghệ thuật chắp cánh cho những phận người lam lũ.

MẸ – CÂU RU HÓA THÂN THÀNH GIÓ

“Mẹ đi để lại hương bồ kết
Thơm giữa đời con – nỗi nhớ không tên…”

Vào lúc Mẹ nhắm mắt, cả làng tôi như lặng đi, không một tiếng động. Nhưng tôi biết, Mẹ đã hóa thân thành vĩnh cửu. Mẹ là hơi ấm trong nồi cơm gạo mới, là điệu hát trẻ con nghêu ngao cuối ngõ, là cách cháu nội cầm kim khâu lại chiếc áo sờn vai. Tôi tìm Mẹ trong mùi hoa bưởi thoảng qua hiên nhà mỗi sớm – hương thơm Mẹ trồng từ thuở tôi còn nằm trong nôi. Mẹ dạy tôi bài học về phẩm giá không cần bia đá khắc ghi: “Sống phải biết nhẫn nhịn mà không hèn, yêu thương mà không cầu lợi”.

Những đêm đông con ốm, Mẹ thức trắng đêm, đôi tay gầy guộc xoa từng hơi nóng trên trán. Mẹ không có thuốc men, chỉ có lời ru đượm mồ hôi muối: “À ơi… Cây xanh thì lá cũng xanh/ Cha mẹ hiền lành để đức cho con…”. Giọng Mẹ như dải lụa mềm quấn lấy tuổi thơ tôi, dệt nên những giấc mơ không có đói nghèo.

MẸ – LỜI NGUYỆN TỪ TRÁI TIM KẺ Ở LẠI

“Con sẽ đứng lên như tre già măng mọc
Mặc đời đong đầy nắng đốt mưa dầm…”

Mẹ ơi!

Trong cõi nhân gian, có những số phận không cần bảng vàng lưu danh. Tám mươi sáu năm Mẹ sống như tầng đất mẹ – âm thầm chịu nén để cây đời vươn tới mặt trời. Hôm nay, đứa con út xin tiếp nhận di sản vô giá: Một trái tim biết yêu trong tối tăm, một tâm hồn biết hát giữa bão giông.

Tôi sẽ sống như dòng sông chở nặng phù sa, như cây lúa trổ bông từ bùn đen Mẹ gánh. Mỗi sớm mai, tôi sẽ nhìn bình minh qua lăng kính của Mẹ – thấy nắng hồng trên đồng lúa chín, thấy niềm vui trong nỗi đời giản dị. Tôi nguyện nối dài nhịp cầu Mẹ dựng, đem chữ Hiếu thắp sáng giữa thời đại xô bồ.

Mẹ không mất đi. Mẹ hóa thành cánh cò trắng chao nghiêng trên cánh đồng chiều, thành hơi ấm trong chiếc áo cháu nội mặc ngày đầu đến lớp. Mẹ là tiếng cười trẻ thơ trong đám cưới con cháu, là mùi trà ấm tỏa hương mỗi sớm.

“Bao năm cơm đắng cháo cay
Nuôi con khôn lớn, Mẹ gầy như trăng…”

Mẹ đã về với đất, nhưng tình yêu của Mẹ vẫn như dải lụa đào – dệt từ máu thịt, chẳng bao giờ phai. Xin hãy yên nghỉ, thưa Mẹ – người đàn bà của thế hệ xưa, kiên cường như tre, dịu dàng như lúa. Để khi hoàng hôn buông, tôi vẫn thấy bóng Mẹ nơi đầu thôn, tay nâng niu bông lúa trĩu hạt, miệng ngân nga điệu hát cũ.

Kính vĩnh biệt Người!

Con trai út của Mẹ.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ