MẸ - NGƯỜI DỆT NHỊP ĐỜI VÀ ĐIỆU CHÈO
Mẹ ơi…
Chúng con đứng đây tiễn Mẹ, mà ngỡ như bóng hình Mẹ vẫn lẩn khuất đâu đó. Tiếng
guốc mộc khẽ lách cách trên nền đất, giọng Mẹ cười hiền như nắng tháng Ba – tất
cả vẫn nguyên vẹn trong khoảng trống mênh mang này. Mẹ đã đi rồi, nhưng căn bếp
nhỏ vẫn thoang thoảng mùi khoai sắn luộc, chiếc võng tre vẫn đong đưa theo nhịp
gió xưa.
Mẹ sống một đời lặng thầm như cỏ dại bên đường. Tám mươi
sáu mùa xuân, Mẹ gánh trên vai cả gia đình – từ bát cơm độn sắn đến tiếng khóc
đêm của đàn cháu. Đôi tay Mẹ chai sần vì cầm cuốc, nhưng vẫn mềm mại khi vuốt
tóc con, khi nắn nót từng nét chữ đầu đời. Mẹ nhịn đói để nhường phần cơm, nhịn
ngủ để thức trắng đêm con ốm. Những hy sinh ấy chẳng bao giờ thành lời, chỉ
thấm vào từng mảnh vườn khô cằn, từng chiếc áo vá vai.
Nhưng đời Mẹ không chỉ là chuỗi ngày lam lũ. Trong góc
sân nứt nẻ, Mẹ là nghệ sĩ của làng quê Yên Mỹ. Những đêm trăng, tiếng hát Mẹ
vút lên như chim sẻ gọi bình minh. Mẹ dựng sân khấu bằng phên tre, dệt tích
chèo bằng máu thịt cuộc đời. Khi Mẹ hóa thân thành Thị Kính giữa đêm diễn xót xa,
thành Thị Mầu tinh
nghịch dưới ánh đèn dầu, hay thành Lưu
Bình nghĩa tình trong câu chuyện tri ân tri kỷ, cả xóm
nghèo như được tắm trong dòng suối mát. Đêm ấy, ánh đèn dầu hắt bóng Mẹ lên
vách đất – một nữ thần của đồng ruộng, đẹp đến nao lòng.
Mẹ dạy con bằng lời ru đẫm mồ hôi muối: “Cây
xanh thì lá cũng xanh/ Cha mẹ hiền lành để đức cho con”. Mỗi câu ca dao Mẹ
ngân lên là một hạt giống nảy mầm trong tâm hồn non nớt. Tôi lớn lên từ mùi bùn
đất dính trên tay Mẹ, từ điệu ví dặm ngân nga lúc Mẹ vo gạo. Triết lý sống của
Mẹ giản dị như hạt thóc giống – phải ủ mình trong bùn lầy mới trổ bông vàng.
Giờ đây, khi nắm đất cuối cùng phủ lên Mẹ, tôi hiểu rằng
người ta không chết đi – chỉ đổi hình hài. Mẹ hóa thành cơn mưa mát lành trên
đồng khô, thành tiếng cười trẻ thơ trong đám cưới cháu, thành mùi hoa bưởi nồng
nàn mỗi sớm. Đêm đêm, tôi vẫn thấy Mẹ ngồi bên hiên nhà, tay phe phẩy chiếc
quạt mo, miệng mỉm cười như trăng khuyết.
Nhận xét
Đăng nhận xét