MẾN GỬI HOÀNG LONG

 


Từ nơi xa,
tôi nghe tiếng trống trường vang vọng,
thấy áo trắng nghiêng nghiêng
trong nắng đầu hè –
những cánh diều
bay về phía chân trời tri thức.

Tôi không có mặt hôm nay,
nhưng trái tim vẫn đập cùng nhịp Hoàng Long,
nơi phấn trắng hóa mồ hôi,
nơi giấc mơ được vun bằng tình yêu lặng thầm.

Thầy cô – người thợ kim hoàn,
gọt giũa nhân cách,
thắp khát vọng hóa rồng
cho từng ánh mắt học trò.

Và những người không đứng lớp
– người quét lá, người sửa bàn –
họ dạy bài học
về cống hiến
bằng chính bàn tay không lời.

Dưới mái trường này,
từng trang giáo án hóa đôi cánh,
chở ước mơ bay xa –
giản dị mà vĩ đại.

Tôi thấy cô Lan
lái con thuyền qua giông gió,
thấy cô Hương
biến dấu chấm thành cảm xúc,
thấy cô Vân Anh
dệt từ tiếng Anh thành chìa khóa
mở toang cánh cổng hội nhập.

Có những bài giảng không lời
nhưng vẫn sáng như sao trời.

Hôm nay, mùa phượng nở,
tôi gửi về một lời chúc:
Hoàng Long –
hãy mãi là nơi gieo những hạt vàng,
để mỗi học trò bước qua cổng trường
là một lần
trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình
.

***Hà Nội, mùa phượng nở - 2025***


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ

BÀI THƠ ĐẶC BIỆT MỪNG SINH NHẬT TÔI 2025