CÓ MỘT HOÀNG LONG TRONG TÔI

 


Năm tháng
không chỉ là con số
mà là vết chân
in trên từng trang giáo án.

Tôi đứng giữa lớp học lặng thầm
nghe tiếng mầm xanh
cựa mình trong lòng đất sỏi.

 

Hoàng Long –
hai tiếng vỡ òa
từ trái tim người đi gieo chữ.
Phấn trắng
rơi như cánh bướm cuối thu,
đậu xuống vai áo
nhuộm nắng tháng Năm.

 

Những đêm dài
tôi thắp lửa bằng chữ nghĩa khô cằn,
chạm vào những vì sao lạc,
và thấy học trò mình
là ngọn đèn bão táp –
thắp sáng cả khoảng trống không chạm được.

 

Gió vẫn thổi ngang hành lang cũ,
len lén mang theo hương phượng vĩ cháy đỏ.
Những bàn tay nhỏ
viết nguệch ngoạc điều ước:
“Thầy ơi, em muốn bay cao hơn dãy núi!”
Tôi gom nắng
đong đầy vào trang vở.

 

Có gì mỏng manh hơn một viên phấn?
Nhưng ai đo được mùa vàng trong hạt lúa,
ai đếm được bão tố trong mắt trẻ thơ?

Những cánh diều gãy
vẫn hóa thành cò trắng,
bay qua biển lớn.

 

Chúng tôi –
những người đào ngọc giữa lòng sông,
lặng lẽ mài giũa ánh sáng
bằng nụ cười trẻ nhỏ,
để mỗi ngày lên lớp
là một vì sao lấp lánh
trên bầu trời ai đó.

 

Hoàng Long ơi!
Nơi rồng ngủ trong truyền thuyết
giật mình tỉnh giấc
và thở ra lửa từ trang sách cũ.
Học trò tôi
mang theo cả bầu trời
đi thắp sáng những đêm dài.

 

Và khi phượng đỏ rơi đầy sân ga,
tôi đứng lặng nhìn bóng áo trắng
tan vào mây.
Những đôi cánh vô hình
lặng lẽ chở mùa thi
sang bờ nhân ái,
để lại sau lưng –
một góc trời xanh
thơm mùi mực tím.

 

Hà Nội, mùa phượng nở.
Người gieo hạt
vẫn lặng thầm đếm lá.
Mỗi cánh hoa rơi
là một vì sao thức giấc
bay về nơi giấc mơ hóa thật
đang đợi chờ...

                                                                                        Hà Nội, mùa phượng nở - 2025






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ

BÀI THƠ ĐẶC BIỆT MỪNG SINH NHẬT TÔI 2025