Khúc Hồn Thiêng Dưới Tán Rừng
Có
những người lính đã ra đi mãi mãi ở tuổi đôi mươi — tuổi chưa kịp yêu, chưa kịp
sống một đời trọn vẹn. Họ ngã xuống giữa đại ngàn, máu hoà vào đất, tên tuổi
tan vào rừng sâu, không bia mộ, không dòng khắc tiễn đưa… Nhưng chính từ nơi
rừng già ấy, họ trở thành hồn thiêng của núi sông, lặng lẽ giữ lấy từng tấc đất
quê nhà bằng xương thịt và giấc mộng dở dang.
Chúng ta hôm nay được sống trong hoà
bình, được thấy mùa hè nở hoa, là bởi họ đã đi vào bão lửa không hẹn ngày về.
Tự do không đến bằng lời nói dịu dàng, mà được đánh đổi bằng máu, bằng tro tàn,
bằng những bước chân không bao giờ quay lại.
“Khúc
Hồn Thiêng Dưới Tán Rừng”
là lời tri ân gửi đến những anh hùng bất tử – những người lính đã hóa thân vào
đất mẹ, trở thành linh hồn của Tổ quốc. Bài thơ không chỉ là tiếng khóc nén
lại, mà còn là khúc tráng ca bất tận – về lòng dũng cảm, về nghĩa khí, và về
tình yêu đất nước mãi mãi không tắt trong tim họ.
Xin cúi đầu trước những người con đã
nằm lại giữa rừng sâu.
Xin
được viết những vần thơ này bằng tất cả niềm kính trọng, biết ơn – và cả nỗi
đau – của những người đang sống.
Khúc Hồn Thiêng Dưới Tán Rừng
(Kính
dâng những người lính mãi mãi tuổi đôi mươi)
Các anh đi giữa bão ngàn,
Chân trần vượt núi, mơ tràn hòa ca.
Vai gùi vận mệnh nước nhà,
Mà tim vẫn cháy khúc ca thanh bình.
Máu hồng tưới giữa chiến chinh,
Cho hoa độc lập nở tình hôm nay.
Ngã nơi rừng thẳm mưa bay,
Hồn anh ngự giữa ngàn mây trắng ngần.
Dâng đời chẳng tiếc tuổi xuân,
Đổi bao giông tố lấy phần sáng tươi.
Mẹ ngồi trước ngõ không người,
Tà áo nghiêng đổ bóng rơi cuối chiều.
Dừa nghiêng lặng lẽ tiêu điều,
Nghe trong sâu thẳm bóng chiều chưa nguôi.
Anh nằm dưới lớp rêu trôi,
Không tên, không tuổi, chẳng người thân quen.
Nhưng trong mạch đất sâu bền,
Là anh, là máu, là tên giống nòi.
Lá cờ đỏ giữa sương rơi,
Là anh – ngọn lửa rạng ngời Việt Nam.
Tự do chẳng đến dịu dàng,
Phải qua đạn xé, qua hàng lửa nung.
Tổ quốc gọi giữa điệp trùng,
Anh đi chẳng hẹn tro tung quay về.
Chọn phần cay đắng sơn khê,
Để quê nhà được đón hè nở hoa.
Ngủ yên dưới tán rừng già,
Tên anh sống mãi bao la đất rừng.
Anh nằm giữa chốn mịt mùng,
Xương tan vẫn ấm máu hùng chưa nguôi.
Trăng khuya rụng xuống chân đồi,
Khắc tên anh giữa đất trời ngàn năm.
Nhận xét
Đăng nhận xét