HỒN QUÊ VƯƠNG BÓNG MẸ
HỒN QUÊ VƯƠNG BÓNG MẸ
Chiều nghiêng xuống mái quê xưa,
Hương cau thoảng gió như vừa gọi tên.
Mây bay vương lối êm đềm,
Bóng Mẹ vẫn ở giữa miền nhớ thương.
Mẹ ơi… râm bụt bên đường,
Hoa nghiêng như muốn tìm hương trăng đầy.
Duối xưa đón gió heo may,
Cũng nghe trống vắng, hao gầy mái tranh.
Con về ngõ cũ yên lành,
Tiếng chân Mẹ đã tan nhanh khói mờ.
Bếp xưa than đỏ lửng lơ,
Nồi cơm Mẹ bắc… vẫn chờ hương xưa.
Trăm ngày tóc Mẹ gió đưa,
Giờ con chỉ thấy mây thưa lững lờ.
Hàng tre vẫn hát vu vơ,
Mà lời Mẹ gọi… bây giờ ở đâu?
Con đi qua nắng, qua sầu,
Qua bao dặm phố, qua cầu nhớ thương.
Chạm vào tường gạch vấn vương,
Như chạm ký ức du dương Mẹ hiền.
Mẹ ơi… hồn Mẹ ấm yên,
Khói rơm, giọt sớm, mái hiên, ấm trà.
Dẫu đời con có bôn ba,
Vẫn mang bóng Mẹ – mái nhà trong tim.
Xin Mẹ yên giấc trời êm,
Con nguyện sống tốt, nối thêm nghĩa tình.
Đắp bồi hồn quê yên bình,
Cho hương Mẹ mãi lung linh giữa đời.
Nhận xét
Đăng nhận xét