BỐN MÙA MƯA – MỘT KIẾP NGƯỜI
Có những cơn mưa không chỉ rơi xuống mái ngói, mà còn rơi xuyên qua từng mùa đời.
Mưa xuân mỏng như sợi tơ trời, lấp lánh trên sợi tóc, đánh thức tiếng cười và khát vọng non trẻ.
Mưa hạ ập đến như cơn bão của số phận, xé toạc bầu trời trai trẻ, rèn ý chí trong lửa nắng và giông gào.
Mưa thu lặng lẽ nghiêng qua khung cửa, lá vỡ và tiếng mưa ngân dài như nỗi buồn biết nói.
Rồi mưa đông… chậm chạp, mỏi mệt, rơi cùng cánh vạc lạc vào sương, dẫn bước về ga cuối.
Bốn Mùa Mưa – Một Kiếp Người
là thước phim không màu nhưng đầy âm sắc, nơi mỗi giọt mưa vừa là chứng nhân của
thời gian, vừa là lời thì thầm của kiếp nhân sinh.
BỐN MÙA MƯA – MỘT KIẾP NGƯỜI
Mưa xuân như sợi tơ trời,
Vương trên mái tóc, đánh rơi nụ cười.
Giọt ngân như khúc hát lơi,
Gọi mầm tuổi trẻ ra chơi với đời.
Mưa hạ ầm ào biển khơi,
Giông như lưỡi kiếm rạch thời trai ngang.
Giọt rơi lửa táp nắng chang,
Tôi qua bão tố luyện gang chí người.
Mưa thu rớt nhẹ bên trời,
Lá nghiêng bóng vỡ, rụng rơi nỗi buồn.
Giọt chạm hiên cũ, ngân buông,
Nghe trong tiếng rớt cung thương dỗi hờn.
Mưa đông lặng lẽ gió sờn,
Hạt mưa nặng trĩu chập chờn sương pha.
Giọt như cánh vạc chiều xa,
Âm thầm dẫn bước về ga cuối đời.
Nhận xét
Đăng nhận xét