GỬI B4 – MÁI NHÀ TUỔI TRẺ GIỮA TRÁI TIM ULIS - VNU

 



📩 GỬI B4 – MÁI NHÀ TUỔI TRẺ GIỮA TRÁI TIM ULIS - VNU

✍️ Quang Đặng – K30-Q, Khóa 1996–2000

 

Thân gửi ULIS mến yêu,

Tháng Tám lại khẽ khàng tìm về – không hẹn trước, chẳng ồn ào – chỉ đủ để một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng làm tim tôi rung lên khe khẽ. Hương nắng quen thuộc, tiếng lá bạch đàn lật phật trước giảng đường B4, và ánh sáng vàng mỏng manh rơi qua ô cửa cũ... Tất cả như đang cùng nhau mở ra một cánh cửa vô hình – nơi ký ức từng được cất kỹ, giờ lại trào dâng như sóng ngầm.

Tôi – một sinh viên của lớp K30-Q năm nào – đứng giữa hiện tại mà lòng chợt lạc vào những ngày xưa cũ. Một tiếng ve bỗng vang lên cũng khiến tim khẽ thắt. Có thể là tiếng ai đó gọi nhau í ới dưới sân trường. Có thể là dáng ai vội vã lướt qua hành lang lớp học. Hoặc có lẽ… chỉ là B4 – nơi năm tháng từng chậm lại, để dịu dàng ôm ấp một thời thanh xuân không thể lặp lại lần hai.

Trong cái nắng oi ả của trưa hè Hà Nội, giữa tiếng ve gọi hè vọng xa, giảng đường B4 hiện lên trong tôi như một thước phim sống động: là những sáng sớm gấp gáp đạp xe tới lớp; là sân trường ngập tiếng cười; là ánh mắt trong veo và trái tim rộn ràng của những sinh viên năm nhất, mang theo biết bao mơ mộng chưa gọi thành tên.

Chúng tôi – thế hệ đầu tiên của Khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Anh – Mỹ – đến từ mọi miền đất nước. Ngày ấy, khoa mới vừa bước sang tuổi thứ ba, còn chúng tôi thì non nớt, háo hức, bỡ ngỡ, nhưng cũng tràn đầy khát vọng. Chúng tôi đến để học, nhưng không chỉ thế. Chúng tôi đến để gieo những hạt mầm đầu tiên cho một hành trình học thuật còn chưa rõ hình hài. Dẫu tương lai mờ xa, trong tim mỗi người vẫn cháy lên một ngọn lửa không thể tắt.

🏫 B4 khi ấy không có điều hòa, không máy chiếu, càng không bảng điện tử. Nhưng chưa một ai thấy mình thiệt thòi. Vì nơi đó có thầy cô tận tụy, có bè bạn kề vai, và có một tuổi trẻ sống trọn từng khoảnh khắc.

Những dãy bàn gỗ thẳng tắp, bảng đen vương bụi phấn, chiếc cassette già nua chỉ hoạt động khi được… vỗ về, cánh quạt trần quay chầm chậm giữa trưa tháng Sáu – tất cả vẽ nên một không gian học tập đơn sơ mà đầy chất thơ.

Cánh cửa gỗ mở ra kẽo kẹt – chẳng ồn ào, nhưng đủ để đánh thức giấc mơ tiếng Anh đang thầm thì trong trái tim của một thế hệ sinh viên trẻ.

Lớp K30-Q chỉ vỏn vẹn có 24 người – nhưng mỗi bạn là một sắc màu riêng biệt, tạo nên một tập thể đầy bản sắc. Lạ lùng thay, giữa môi trường ngoại ngữ vốn nhiều nữ sinh, lớp tôi lại đủ nam sinh để lập một đội bóng chính quy. Chiều chiều sau giờ học, tiếng bóng nảy, tiếng hò reo rộn rã lại vang khắp sân trường, vang vọng đến tận cuối dãy nhà B4 thân yêu, như một khúc nhạc vui chẳng thể lặp lại.

Tôi vẫn nhớ từng gương mặt, từng dáng người, từng câu chuyện nhỏ – như những nét vẽ điểm xuyết vào bức tranh thanh xuân không phai:

🧑‍✈️ Thành Phương – chàng lính giản dị với chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc, che đi đôi mắt sáng và bộ óc bách khoa toàn thư. Anh có khả năng ghi nhớ lâu đến đáng kinh ngạc, đặc biệt am tường kiến thức lịch sử, kể chuyện trận đánh hay giai thoại xưa đều rành mạch như vừa đọc lại hôm qua. Mỗi kỳ lĩnh lương, anh lại khao cả lớp chè ngọt, bỏng giòn, thêm đĩa cóc chua chua cay cay… Ly chè mát lạnh như tan chảy cả mùa hè vào tiếng cười rộn ràng của một thời thanh xuân.

🎸 Mai Quốc Trung – dáng người nhỏ nhắn nhưng tài năng thì chẳng hề “nhỏ” chút nào. Cậu vừa có thể hóa thân thành bình luận viên thể thao sôi động, giọng nói cuốn hút khiến cả đám bạn như đang ngồi giữa khán đài một trận chung kết nảy lửa; lại vừa là nghệ sĩ guitar với những ngón tay lướt trên dây đàn nhẹ nhàng như gió, mang đến những giai điệu khiến người nghe phải lặng yên. Không chỉ dừng lại ở đó, Trung còn từng bước lên bục vinh quang với danh hiệu Á quân Mr. English Department, một chiến thắng đầy thuyết phục, để lại niềm tự hào không chỉ cho riêng cậu mà cho cả tập thể. Ở Trung, cái duyên ăn nói, khả năng nghệ thuật và phong thái tự tin hòa quyện, tạo nên một hình ảnh đáng nhớ của những năm tháng sinh viên rực rỡ.

🧑 Văn Luyện – trầm tĩnh và bền bỉ, lúc nào cũng giữ một phong thái điềm đạm, chỉn chu đến từng chi tiết. Vừa miệt mài học tập, vừa dạy thêm Toán và Anh, cậu hiện lên như một điểm tựa vững vàng giữa tập thể – nơi mọi người có thể tìm đến để nhận lời khuyên hay đơn giản là một nụ cười an ủi. Luyện nấu ăn ngon, khéo léo trong từng món, biết cách làm hài lòng cả những “thực khách” khó tính nhất trong lớp. Cậu còn rất tâm lý, luôn tinh tế nhận ra ai đang buồn để tìm cách chia sẻ, động viên. Sự khéo léo của Luyện không hề sáo rỗng, mà xuất phát từ một tấm lòng chân tình, khiến bất cứ ai từng ở cạnh cũng cảm nhận được sự ấm áp và tin cậy.

🎩 Hiệp Giang – tự tin, bản lĩnh, thẳng như mũi tên, phong thái điềm đạm, giọng trầm ấm. Trong giờ Triết, vừa nghe tiếng Việt vừa dịch sang tiếng Anh, bí quá thì khéo léo chêm vài từ tiếng dân tộc mà vẫn trôi chảy như suối Pác Bó mùa nước đổ. Ở anh, cái “chất” học giả hòa quyện cùng sự hóm hỉnh, biến những buổi thảo luận khô khan thành câu chuyện vừa sâu vừa vui, khiến thầy cô yên tâm, bạn bè quý mến.

⚽ Trong ký ức bạn bè, Doanh là chàng gầy cao lêu nghêu, sải chân dài như cánh cò vờn trên sân cỏ. Nụ cười lúc nào cũng sẵn, khoe chiếc răng khểnh duyên ngầm đủ “ghi bàn” vào tim khán giả trước cả khi bóng kịp lăn. Đá bóng thì dẻo như lụa, lắt léo như gió luồn qua hàng cây, và ở bất kỳ phong trào nào của lớp, Doanh cũng góp mặt – hăng say như thủ môn bắt bóng bằng cả trái tim.

☕ Nhắc đến Sâm, tôi lại thấy như mình đang trở về một quán trà nhỏ giữa phố huyện, nơi bạn ngồi lặng lẽ bên ô cửa, ánh mắt trầm ngâm dõi theo từng dòng tin trên trang báo. Sâm ít nói, nhưng mỗi khi lên tiếng, câu chữ lại khẽ khàng mà dí dỏm, như một nụ cười tinh nghịch ẩn sau vẻ điềm đạm. Ở Sâm, có sự chu đáo của người biết nâng niu từng chi tiết nhỏ, như thể mọi thứ trên đời đều đáng được sắp đặt cẩn trọng.

🌞 Còn Việt Anh – cũng từ mảnh đất Gia Lâm ấy – hiện lên trong ký ức tôi như một buổi sáng hè đầy nắng. Bạn vui vẻ, xởi lởi, nụ cười rộng như muốn ôm trọn cả đám bạn vào lòng. Nhưng phía sau cái vẻ ấm áp ấy, vẫn có chút ngang tàng của người không chấp nhận điều trái ý. Việt Anh mê bóng đá, say chuyện thời sự; và đôi khi, tôi vẫn nghĩ bạn là một sự pha trộn thú vị: nửa khoáng đạt, sôi nổi của Doanh, nửa tĩnh lặng, sâu lắng của Sâm.

🌸 Bên cạnh các “nam thần” ấy là những bông hoa rực rỡ và duyên dáng – mỗi người mang một phong cách, một tâm hồn, một điểm chạm độc nhất:

👩🎓 Vân Nguyệt – lớp trưởng tài năng, học sinh giỏi quốc gia, dịu dàng như bước ra từ một áng thơ cổ.

♟️ Phương Thảo – kỳ thủ cờ vua cấp quốc gia, nét chữ đẹp như tranh, cẩn trọng và sắc sảo. Nhớ lần đầu nghe Thảo cất tiếng gọi “Queng ơi, Queng ơi”, mình cứ ngơ ngác tìm xem “Queng” là ai trong lớp. Đến khi phát hiện “Queng” chính là… mình, thì chỉ biết cúi đầu nín cười, bụng bảo dạ: “Bạn này không chỉ đánh cờ giỏi, viết đẹp, mà còn sáng tạo cả cách gọi tên người khác!”.

📚 Phương Chi – lặng lẽ, sâu sắc, từng khiến cả lớp nín lặng vì thán phục khi nhận điểm 9 môn Triết học – môn học vốn khiến nhiều người ngại ngần.

🎭 Hương Giang – khéo léo như một “nhạc trưởng” của tập thể, luôn biết cách sắp xếp, kết nối bạn bè để mọi hoạt động trôi chảy và vui tươi. Không chỉ giỏi tổ chức, Giang còn có tài viết kịch duyên dáng, dí dỏm, biến những câu chuyện đời thường thành những vở diễn đầy sức sống, khiến ai cũng mong được góp mặt. 

🏆 Anh Trà – thông minh, học giỏi, và trên sân đá cầu thì nhanh như chớp, khó ai địch nổi. Nhưng ấn tượng nhất, Trà còn là “người giữ ký ức” của lớp: suốt ba mươi năm, bạn vẫn nâng niu từng bức ảnh từ buổi đầu gặp gỡ, để tuổi trẻ của chúng tôi không chỉ còn trong ký ức, mà còn hiện hữu qua từng tấm hình đã ố vàng theo năm tháng.

🎤 Thanh An – người thổi vào “Ngày em đến” – một sáng tác của Từ Huy – một sắc hương mới, ngọt ngào mà đằm sâu, như thể ca khúc vừa được khoác thêm tấm áo của kỷ niệm và rung động. Giọng hát ấy – mạnh mẽ mà vẫn ấm áp – tựa bàn tay khẽ chạm vào từng sợi tơ cảm xúc, khiến cả hội trường bỗng khựng lại trong một khoảng lặng thiêng liêng. Trong khoảnh khắc ấy, người nghe như được dìu về miền ký ức êm đềm, nơi niềm vui, nỗi nhớ và chút xao xuyến quyện vào nhau, để rồi lắng đọng thành một dư âm vấn vít mãi không rời.

🎧 Thu Hồng – chất giọng tiếng Anh lạ, độc đáo, ai nghe một lần là nhớ mãi không quên.

🌸 Thùy Linh vừa xinh đẹp, dịu dàng, lại học giỏi đều các môn – ai gặp cũng khó tránh khỏi một chút “gato” nhẹ.

Khánh Chi năng động, hoạt bát và luôn nhiệt tình góp mặt trong mọi hoạt động của lớp.

Ngoài những “bóng hồng” tôi đã nhắc đến, lớp tôi còn có Minh Thảo, Nguyễn Hương, Hồng Thúy, Thu Hà, Đặng Hiền và Trần Hiền – mỗi người một nét duyên riêng, để rồi cùng đi vào câu thơ như một phần ký ức ngọt ngào:


Minh Thảo – Phúc Yên nhu mì,

Dịu êm như gió thầm thì bên hiên.

Nguyễn Hương nhỏ nhắn ngoan hiền,

Gia Lâm rạng rỡ nụ duyên mặn mà.


Hồng Thúy xinh tươi như hoa,

Hồn nhiên ánh mắt chan hòa nắng mai.

Thu Hà hoa khôi khoan thai,

Để hương tóc rối vương vai gọi mời.


Đặng Hiền – Thái Bình ít lời,

Mà trong ánh mắt chứa trời nội tâm.

Trần Hiền – Hà Nam duyên ngầm,

Má lúm, răng khểnh – âm thầm tỏa hương.


Chúng tôi không chỉ học cùng nhau – mà sống cùng nhau từng mảnh nhỏ của đời sinh viên.

🎖️ Những trưa tháng Sáu rực lửa, lớp tôi tập đội ngũ giữa sân khoa Pháp. Mũ tai bèo nghiêng nghiêng, áo ướt đẫm mồ hôi, đội hình thì lúng túng: người quay trái thành quay phải, người đứng nghiêm chưa xong đã vội… nghỉ. Có bạn nữ đi giày cao gót bị thầy Đương nghiêm giọng “mời về thay đồ” – cả sân cười rần rần. Giữa tiếng hô “nghiêm, nghỉ” vang vọng trong nắng, ai đó khẽ trêu: “Mai nhớ ngắm cho đúng tâm nhé!” – khiến cả hàng ngũ bật cười. Thầy vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng ánh mắt thì hiền từ. Những buổi tập ấy – lóng ngóng, ướt đẫm mồ hôi, tiếng cười xen lẫn tiếng hô – giờ hóa thành ký ức trong veo, ngây ngô mà thân thương đến lạ.

🔥 Có lần lớp tôi tham gia cắm trại mừng 30 năm thành lập Khoa Anh. Lần đầu dựng trại, đôi tay vụng về cắt từng bông hoa giấy, nắn nót viết khẩu hiệu tiếng Anh nghiêng ngả, rồi dùng keo sữa dán lên bảng tên lớp – như gom góp tất cả niềm tự hào non trẻ của mình vào đó. Tối xuống, ánh lửa bập bùng giữa sân, Trung khẽ gảy “Heal the World”, tiếng đàn lẫn trong gió, trong hơi thở của tuổi mười tám chưa kịp lớn. Chúng tôi chuyền tay nhau ổ bánh mì chấm sữa, ngồi sát bên nhau, kể nhau nghe nỗi nhớ nhà và những ước mơ còn giấu kín trong tim... Mắt ai cũng ngân ngấn – đâu phải vì khói cay, mà vì hiểu… có những khoảnh khắc chỉ đến một lần rồi hóa thành dấu ấn không phai.  

🎂 Sinh nhật ai cũng được nhớ. Có khi là chiếc bánh nhỏ, ngọn nến xiêu vẹo; có khi chỉ là gói bỏng ngô, vài củ đậu, quả cóc chấm muối, hay chiếc móc khóa dễ thương được chọn mua từ quầy lưu niệm nhỏ ở cổng trường. Nhưng luôn có bài “Happy Birthday” vang lên trong lớp, một tấm thiệp lặng lẽ trong ngăn bàn – giản dị mà ấm tận tim.

🌸 Những ngày 8/3, 20/10, lớp lại rộn ràng như một phiên chợ tuổi trẻ. Các bạn nam – vụng về nhưng đầy thiện ý – hái vội bó hoa dại sau sân khoa Pháp, ngượng nghịu hát bài tiếng Anh chưa kịp thuộc lời. Một bó hoa mộc mạc, một câu chúc ngô nghê: “Chúc các bạn nữ mãi tỏa sáng như nắng tháng Ba” – thế mà khiến cả lớp cười nghiêng ngả, rồi bỗng lặng đi vì thấy mình được trân quý giữa những điều đơn sơ nhất.

🥒 Có hôm lớp tổ chức “liên hoan mini” ngay trong giờ ra chơi. Bạn đạt học bổng chia phần thưởng mua cóc, ổi, bỏng ngô – cả lớp quây quần, tiếng nhai rôm rả xen tiếng cười khúc khích. Chỉ vậy thôi mà thấy đời sinh viên sao vui đến thế.

🍱 Những bữa cơm 1.000 đồng – chỉ cơm trắng chan rau luộc hoặc trứng kho nằm lặng lẽ một góc – vậy mà đứa nào cũng ăn ngon lành. Hôm nào “sang chảnh” lắm mới có thêm miếng thịt mỡ mỏng đến độ nếu ăn trên tầng 5 mà lỡ tay để gió cuốn, thì đi bộ thong thả xuống tới tầng 1 cũng còn kịp… đón miếng thịt rơi. Ngồi ăn vội trên bậc cầu thang, tay cầm đũa, mắt dán vào tập vở, miệng nhai rau mà đầu vẫn lẩm nhẩm công thức – phía xa tiếng quạt lạch cạch đuổi theo tiếng giảng bài như gọi nhau đi thi. Ấy vậy mà... no bụng, ấm lòng, và thấy đời sinh viên đúng là vừa khổ… vừa vui hết biết!

🚲 Chiều cuối tuần, tôi đạp xe qua hồ, mặt nước loang ánh hoàng hôn, từng gợn sóng nhuộm màu mật ong. Xóm Trọ Dịch Vọng hiện ra sau lối ngõ hẹp, nơi Luyện, Doanh, Hương Giang, Lê Hương, Đinh Hương và anh Phương đang quây quần. Căn phòng chật, tường vôi ngả vàng, hắt lên một thứ ánh sáng ấm áp từ bóng đèn sợi đốt. Mùi bánh xèo vàng giòn lan khắp, quyện cùng hương rau muống luộc và tiếng dầu sôi tí tách. Tiếng quạt lật bật quay đều, xen vào tiếng cười rộn, tiếng thìa chạm bát leng keng. Tôi ngồi bên, như kẻ lữ khách được tạm trú trong vòng tay thân tình, thấy lòng mình ấm lên. Không lời hoa mỹ, chỉ một cái gật đầu, một nụ cười: “Cố lên, ngày mai thi tốt nhé!”. Ngoài kia, gió đêm đã chạm vào song cửa, còn trong này, thanh xuân như đang cháy sáng trên từng khuôn mặt.

👩🏫 Thầy cô – không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà là những ngọn lửa lặng thầm nhóm lên niềm tin trong tim chúng tôi.

Tôi vẫn nhớ cô Kim Anh – dáng nhỏ nhắn mà nội lực phi thường, như ngọn lửa âm ỉ bền bỉ tỏa sáng. Mỗi bài giảng của cô là một chuyến du hành vào miền tri thức, nơi ánh mắt sáng và giọng nói chắc nhịp khiến tiếng Anh trở thành người bạn đồng hành thân thiết. Trưa hôm ấy, nắng nghiêng qua tán bàng, không khí trong lớp trĩu nặng. Cô đứng lặng bên bục giảng rồi mỉm cười: “Đi ăn nhé?” – một câu nói giản dị như mở ra khoảng trời nhẹ nhõm. Chúng tôi theo cô sang quán nhỏ bên đường, bữa cơm đơn sơ mà đầy ắp tiếng cười. Cô không nói nhiều, chỉ ngồi đó, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng khoảnh khắc. Khi bữa ăn kết thúc, cô lặng lẽ thanh toán – một cử chỉ nhẹ như mây nhưng đủ sức vá lành những vết rạn vô hình trong tinh thần cả lớp, như cách một người chị lớn lặng thầm chở che những đứa em giữa ngày tháng chênh vênh.

cô Hồng Vân – người luôn nở nụ cười khi bước vào lớp, thường khoác trên mình những chiếc váy mềm mại, đôi mắt mang nét hiền sâu như thiếu nữ Nhật. Cô có thói quen kể một câu chuyện cười ngắn trước giờ vào bài, nhất là những buổi chiều khi cả lớp rũ mắt vì buồn ngủ. Chỉ cần nghe cô kể, cả phòng học như bừng tỉnh, ánh mắt ai cũng sáng lên, tâm trí sẵn sàng cho tiết học. Sự dịu dàng và lạc quan của cô khiến những giờ học trôi qua trong hứng thú, nhẹ nhàng mà vẫn đọng lại thật sâu trong lòng mỗi chúng tôi.

Mỗi người một vẻ, nhưng đều gieo vào chúng tôi khát khao khám phá thế giới – bằng chính ngôn ngữ mà các cô nâng niu truyền dạy.

Đặc biệt, tôi không thể nào quên cô Thúy. Trong buổi giao lưu với sinh viên quốc tế năm ấy, khi cả lớp còn lúng túng, cô bước lên, cất tiếng nói tiếng Anh chuẩn mực và giàu cảm xúc. Không khoa trương, không trình diễn – chỉ là sự chân thành và nội lực tự nhiên.

Tiếng vỗ tay vang dội. Vài ánh mắt đỏ hoe. Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra điều mà suốt bao năm sau vẫn luôn giữ trong tim:

💫 Có những người thầy không cần nhiều lời, không cần đứng trên bục cao để được ngưỡng vọng; chính sự giản dị và sức mạnh tỏa ra từ từng ánh nhìn, từng cử chỉ của họ đã là một bài học sống, len vào tim học trò như ngọn lửa âm ỉ sưởi ấm cả cuộc đời.

Ngoài những cô giáo đã kể, chúng tôi còn được học cô Vân Anh, thầy Kỳ, cô Hương, thầy Thọ và nhiều thầy cô khác – những người như những vì sao lặng lẽ, không cần toả sáng rực rỡ nhưng luôn hiện diện, âm thầm soi đường cho chúng tôi trên hành trình tri thức.

Mỗi thầy cô là một cánh buồm mang màu sắc riêng, nâng đỡ con thuyền tuổi trẻ của chúng tôi vượt qua những ngày gió lớn, những khi lòng còn nhiều hoang hoải. Có người dạy bằng đam mê rực rỡ, có người dạy bằng sự nhẫn nại và trìu mến – nhưng tựu trung, tất cả đều truyền cho chúng tôi một điều quý giá nhất: niềm tin vào con chữ, và vào chính mình.

🎓 Nơi giảng đường xưa, từng ánh mắt dõi theo, từng lời nhắc nhở dịu dàng, từng cái gật đầu nhẹ như gió thoảng – tất cả đã thấm vào tim, lặng lẽ trở thành hành trang theo chúng tôi đi suốt cuộc đời.

Bởi vậy, khi ai đó hỏi điều gì đã làm nên những người thầy hôm nay, chúng tôi chỉ muốn cúi đầu mà nói: Chính nhờ những người thầy của mình.

Ngày mai – mỗi người một lối: người chọn đứng trên bục giảng, người dấn thân vào thế giới phiên dịch, người rẽ theo những con đường riêng chưa kịp gọi tên. Dẫu biết chia xa là điều không tránh khỏi, lòng tôi vẫn đau đáu một điều không thể níu…

🌧🎓 Và ký ức cuối cùng - đẹp nhất – là một chiều mưa lặng lẽ sau kỳ thi chuyển giai đoạn.

Cả lớp nép mình dưới mái hiên B4 – nơi thân thuộc hơn cả một mái nhà. Không ai nói gì.

Một bạn nữ nấc nhẹ, giọt nước mắt rơi trong im lặng.

Một bạn nam tháo kính, ngẩng lên trời để giấu đi đôi mắt đỏ hoe.

Tiếng cười bất ngờ vang lên – run rẩy như ánh nắng cuối ngày, không biết là để trấn an lòng mình, hay chỉ để chạm tay lần cuối vào tuổi trẻ đang dần khuất sau lưng…

Ngày mai, chúng tôi sẽ không còn ngồi cạnh nhau trong giờ học.

Không còn tiếng gọi nhau í ới trước sân B4.

Không còn những ly chè, gói bỏng mỗi kỳ lĩnh lương.

Không còn những chiều cơm trọ, rau muống quyện hương bánh xèo thơm lừng.

Không còn ngồi vòng tròn luyện nghe băng cassette.

Không còn tập đội ngũ giữa trưa hè đổ lửa.

Chúng tôi che chung một chiếc áo mưa mỏng. Người khoác vai, người dúi vào tay nhau củ khoai còn ấm. Không ai chụp ảnh. Không clip nào ghi lại.

Chỉ còn những nhịp tim thổn thức – hòa vào mưa rơi và những giọt nước mắt lặng thầm – cho một điều thiêng liêng mà chẳng ai dám gọi tên.

Bởi ai cũng hiểu, sâu tận trong tim mình…

🌧️ Chúng tôi đang lặng lẽ rời xa điều đẹp đẽ nhất của một đời người: tuổi trẻ bên nhau.


Hôm nay – ULIS bước sang tuổi 70. Còn tôi – đã gần ba mươi năm rời xa mái giảng đường B4 dấu yêu. Vậy mà những ký ức thuở ấy vẫn lặng lẽ nằm đó, nguyên vẹn như vừa mới hôm qua – tươi nguyên như nắng sớm, dịu dàng như gió thu, và da diết đến nao lòng.

Tôi viết những dòng này – như một khúc cảm tạ gửi về nơi đã chắp cánh cho tôi bay xa:

💌 Gửi thầy cô – những người đã biến tiếng Anh thành chiếc chìa khóa mở ra thế giới.

💌 Gửi bạn bè – những người đã cùng tôi viết nên những trang thanh xuân không thể nào quên.

💌 Gửi B4 – nơi thời gian dừng lại để chúng tôi kịp khắc ghi điều đẹp đẽ nhất của đời sinh viên.

Dẫu đi đâu, về đâu…

❤️ Trái tim tôi vẫn mãi thuộc về nơi ấy: B4 – ULIS

– không chỉ là một địa điểm – đó là

vĩ độ của thanh xuân,

kinh độ của ký ức, và

tọa độ mãi mãi trong tim tôi.




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ