TRỜI MƯA – NHÃN ĐỢI NGÀY VUI

 


Có những ngày hội không cần trống chiêng, không cần sân khấu rộn ràng… chỉ cần một vườn nhãn đang vào độ chín, một lời hẹn thật khẽ, và một đại gia đình biết yêu thương. Thế là đủ để làm nên một bức tranh rực rỡ sắc màu – nơi tiếng cười vang khắp vườn cây, mùi canh quê lan khắp ngõ nhỏ, và từng trái nhãn ngọt lịm như kết tinh của bao mùa yêu dấu.

“Trời mưa – Nhãn đợi ngày vui” không chỉ là một bài thơ – mà là một bản giao hưởng đời thường chan chứa yêu thương. Ở đó có hình ảnh rể – dâu, trai – gái, nội – ngoại, già – trẻ, mỗi người một tay, một việc, một nụ cười góp lại thành ký ức. Dẫu cơn mưa bất chợt khiến buổi trẩy nhãn dang dở, thì tình thân vẫn nguyên vẹn, niềm vui vẫn tròn đầy – như nhãn chờ tay hái, như lòng người chờ ngày nắng lên.

Bài thơ là khúc hát tươi vui, đậm chất miền quê, thấm đẫm hơi thở gia đình, là nơi ta thấy hiện về bao mùa sum họp, những tiếng gọi thân thương, những đôi tay mềm gói trọn nghĩa tình.

🍃 Hãy đọc, để mỉm cười.

🌞 Hãy đọc, để thấy ấm lòng.

👨👩👧👦 Hãy đọc, để nhớ rằng – hạnh phúc nhiều khi chỉ bắt đầu từ… một vườn nhãn và một buổi hẹn sum vầy.

 

🌳 TRỜI MƯA – NHÃN ĐỢI NGÀY VUI

Hôm nay vừa hẹn cùng nhau,
Mai về trẩy nhãn, rợp màu nắng xanh.
Hương – Hằng nhắn nhủ chân thành:
“Thang cao, gậy chắc để dành leo cây.”

Lực lượng trẩy nhãn là đây,
Quang – Chung – Hải – Chiến rể đầy lo toan.
Thành – Quyền – Đoàn – Huy sẵn sàng,
Vừa leo, vừa hái, rộn vang tiếng cười.

Sơn – Phượng bó từng chùm tươi,
Buộc dây ngay ngắn giữa trời sớm mai.
Quyền – Thủy tay xếp bó dài,
Diệp – Trâm góp sức – miệt mài cùng vui.

Quân – Tuyết bếp núc ngọt bùi,
Nêm canh, nấu nướng đủ mùi quê hương.
Mơ – Thanh xắn áo ra vườn,
Vo gạo, rửa rá, thái gừng, nhặt rau.

Mây – Quang tiếp lửa vào sau,
Bóc hành, nhóm bếp, nhặt rau rạng ngời.
Các cháu nội ngoại vui chơi,
Chạy quanh ăn nhãn, hát lời hồn nhiên.

Hải – Thành lo nhạc nối liền,
Những cây văn nghệ mọi miền nhà ta.
Chị Uẩn, Hà, Hiên ngân nga,
Anh Vượng cổ vũ – đậm đà yêu thương.

Mận – Vân chẳng ngại lên đường,
Tuy không leo hái – vẫn thường bó dây.
Ngồi dưới bóng mát rơi đầy,
Lâu lâu ngước ngắm lá lay giữa chiều.

Từ xa, Vinh – Nga gửi yêu,
Ngọc – Châu cũng muốn nhiều điều góp vui.
Đạt – Trang hái thử nhành chơi,
Nếm xong cười bảo: “Trời ơi, ngọt hầy!”

Riệu – Sô livestream vui vầy,
Vân – Trey hoà giọng – cùng say nhịp nhàng.
Chuyện trò, múa hát cười vang,
Gửi qua sóng mạng – rộn ràng bên nhau.


Cô Quý nhằn nhãn thật lâu,

Miệng nhai, mắt ngắm, nhìn đâu cũng cười.

Em Oanh nhón dép giữa trời,

Xòe váy hứng nhãn, lả lơi gió chiều.

 

Chị Huyền chân đất làm liều,

Răng khểnh đỡ nhãn – chẳng kiều cũng xinh!

Chị Hiền chống nạnh nghiêng mình:

“Mua bảo hiểm chửa, thật kinh leo trèo!”

 

Ai ngờ mưa kéo về theo,
Tràn sân, ngập lối, trôi vèo nắng xanh.

Áo mưa, nón lá chòng chành,
Nhãn rơi lộp bộp – mong manh cõi lòng.

 

Đành thôi, hẹn lại một vòng,

Ngày mai chẳng tiện… đành xong buổi này.

Trông mong trời sáng lại ngay,
Nắng lên hong rượu, lá bay bên thềm.


Nhãn kia vẫn đợi tay mềm,
Chờ ngày nắng đẹp để thêm sum vầy.

Mưa rơi chẳng thể đổi thay,
Tình thân nguyên vẹn, đong đầy tháng năm.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ