THƠ và ĐỜI
THƠ và ĐỜI
Đời không hẳn giấy trắng tinh,
Có khi nhòe nét, có khi úa màu.
Nhưng lòng thi sĩ trước sau,
Vẫn say câu chữ, diệu màu thiết tha.
Chiều nghiêng giọt nắng la đà,
Hồn thơ bắt gặp muôn hoa gọi mời.
Bút mềm thả xuống chơi vơi,
Thành dòng lấp lánh giữa đời mênh mông.
Dẫu rằng trời đất cuồng phong,
Thơ là ngọn lửa sưởi lòng đêm đông.
Trăng dù vơi khuyết trên không,
Câu thơ vẫn đủ thắp hồng nhân gian.
Nỗi
niềm trải với miên man,
Đem tình, đem ý nhẹ nhàng trao nhau.
Thiên đường chẳng phải đâu xa,
Hồn thơ gieo xuống – nở hoa giữa đời!
Nhận xét
Đăng nhận xét