Giảng Đường Lá Rơi
Giảng Đường Lá Rơi
Một buổi chiều chớm thu, khi nắng đã
vơi vàng, gió chỉ thoảng nhẹ như bàn tay ai khẽ chạm, tôi rảo bước xuống
căng-tin trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội (HUBT) sau giờ giảng
cuối ngày. Trên tay tôi là ly cà phê còn nóng, nhưng trong lòng là dòng ký ức
vừa được gió thu đánh thức. Hương hoa sữa lan nhẹ qua mái tóc, hòa vào hơi
sương bảng lảng giữa sân trường, khiến tôi bất giác nhớ về một mùa thu xứ người
– Bristol, nước Anh – nơi tôi từng học tập và sống trong những năm tháng rực rỡ
của tuổi trưởng thành.
Thành phố ấy mang vẻ đẹp cổ điển và
tĩnh lặng, như một người bạn già trầm tư kể chuyện. Những buổi chiều đi bộ qua
công viên Saint George, tôi từng lặng ngắm hàng cây thay lá, từng chiếc một,
không vội vàng, mà thong dong như người nghệ sĩ đang thả nét trên tranh. Lá thu
ở Bristol rơi rất khẽ, rơi như thể biết mình đang trở thành ký ức. Tôi thường
ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, lắng nghe tiếng lá chạm mặt đất, thấy lòng mình yên
như mặt hồ sau mưa.
🍂
Lá rơi khe khẽ bên thềm,
Như lời thu gọi êm đềm giấc xưa.
Trời thu chẳng nói chẳng thưa,
Mà sao tim vẫn như vừa mới yêu...
🍂
Tôi đã có một năm học đầy ý nghĩa tại
Học viện EF – nơi quy tụ sinh viên quốc tế từ khắp nơi trên thế giới. Tôi sống
cùng một gia đình bản xứ hiền hậu, gần gũi như người thân. Và tôi gặp cô Helen
– người cô giáo đầu tiên cho tôi hiểu thế nào là “người truyền cảm hứng”. Cô
dạy bằng tất cả niềm tin và lòng yêu nghề. Tôi vẫn nhớ buổi sáng mùa đông đầu
tiên, khi cô mang vào lớp những chiếc ly cà phê tự pha, đặt lên bàn như món quà
nhỏ, rồi nhẹ nhàng bắt đầu bài học về “mùi vị và ký ức”. Cô làm ngôn ngữ trở
nên sống động và xúc cảm – như chính cách tôi giờ đây đang cố gắng làm mỗi ngày
với sinh viên của mình tại HUBT.
Ngôi trường mà tôi đang giảng dạy –
HUBT – không ngừng chuyển mình mạnh mẽ. Hơn 25 ngành đào tạo từ Cử nhân đến
Tiến sĩ, các chương trình học đa hệ, học bổng rộng mở, chính sách hỗ trợ linh
hoạt, đội ngũ giảng viên giàu tâm huyết… đã làm nên một môi trường học tập năng
động, hiện đại nhưng vẫn giữ được tinh thần nhân văn sâu sắc. Ở đây, tôi nhìn
thấy trong mỗi sinh viên là một khát vọng lặng thầm – có em học để đổi đời, có
em học để tiếp nối ước mơ của cha mẹ, có em học chỉ vì yêu một môn học nào đó
sâu sắc như một định mệnh.
🍁
Mỗi bước chân vào giảng đường,
Là mầm ước vọng tỏa hương giữa đời.
Không gian đâu chỉ tiếng cười,
Còn bao nỗ lực sáng ngời niềm tin.
🍁
Và điều khiến tôi vững vàng nhất, chính
là tiếng Anh – ngôn ngữ từng dẫn dắt tôi băng qua những giới hạn, kết nối tôi
với thế giới rộng lớn. Tiếng Anh giúp tôi nghiên cứu, trao đổi học thuật, chia
sẻ suy tư, và giờ đây trở thành cây cầu nối giữa tôi và các thế hệ sinh viên
trẻ. Tôi vẫn thường nhắc các em: hãy học ngôn ngữ không chỉ để nói, mà để cảm,
để hiểu, để mở rộng trái tim mình.
Mùa thu Hà Nội lại đến – vẫn là gió ấy,
mùi hoa sữa ấy, những chiếc lá vàng xoay trong nắng sớm. Nhưng tôi không còn
nhìn chúng bằng đôi mắt như xưa. Giờ đây, tôi thấy trong đó là sự nối dài của
một mùa thu nơi trời Tây, thấy bóng mình năm nào còn ngồi nơi công viên Saint
George. Hai mùa thu – một ở Hà Nội, một ở Bristol – không còn xa nhau nữa.
Chúng đã tìm về trong tôi, cùng hòa điệu như bản giao hưởng dịu dàng, vừa thực
vừa mơ.
🌬️
Bristol – thu vẽ giấc mơ,
Hà thành – thu thắp hồn thơ giảng đường.
Lá rơi như ánh hồi quang,
Soi từng bài học, lặng mang vào đời.
🌬️
Tôi viết những dòng này khi tiếng
chuông cuối giờ vừa ngân vang trong sân trường. Những tán cây lắc nhẹ theo gió,
vài chiếc lá nữa lại rụng xuống bậc thềm. Có thể, với nhiều người, đó chỉ là
mùa lá rơi. Nhưng với tôi, đó là mùa học trò lớn lên, mùa của những giấc mơ bắt
đầu được viết bằng ngôn ngữ trái tim và khát vọng.
Với những ai đang dạy và đang học –
những người đang cần một chút tin, một chút lửa, một chút nhớ – xin hãy biết
rằng: chúng ta không đơn độc. Có những mùa thu từng đi qua đời người – như lá
rơi, tưởng chừng lặng thầm – nhưng thực ra, đang gieo mầm.
Bởi vì… giảng đường, chính là nơi mùa
thu luôn còn mãi.
Và mỗi người gieo chữ, là một người giữ
mùa.
Nhận xét
Đăng nhận xét