SƯỚNG KHỔ – MÌNH CHỌN MÀ EM
Chiều Mộc Châu lộng gió. Sau buổi dạo
chơi Mocha Hill, hai vợ chồng tôi ngồi trên chiếc xe máy thuê, băng qua con
đường nhỏ uốn lượn giữa đồi chè xanh mướt. Phía sau là ráng chiều thấm đỏ sườn
núi, phía trước là con đường mở ra như không hẹn trước. Em ngồi sau, ôm nhẹ tôi
– như một thói quen từ những ngày đầu, nhưng hôm nay tiếng em bỗng chùng xuống:
“Nhà
mình có mỗi một đứa con, chẳng bằng ai…
Vợ thì đau ốm…
Chồng thì đi dạy tối ngày…
Nhà thì …có mỗi một cái, tiền chẳng dư, đất chẳng nhiều…
Mình khổ hơn thiên hạ thật đấy anh ạ…”
Tôi im lặng. Không phải không biết nỗi
niềm ấy – mà bởi tôi hiểu, có những lúc lòng người chênh vênh, chẳng vì lý do
gì rõ ràng. Giữa thiên nhiên rợp gió và cỏ cây, những so sánh vu vơ dễ dàng
biến thành những đám mây xám trong lòng người phụ nữ mình thương.
Tôi không phản bác, không an ủi sáo
rỗng. Tôi chỉ nói với em – bằng tất cả những gì tôi đã nghĩ, đã sống, và vẫn
luôn tin từ trong sâu thẳm cuộc đời chung:
SƯỚNG KHỔ – MÌNH CHỌN MÀ EM
Nhà mình con chỉ một thôi,
Nhưng là trái ngọt một đời vun yêu.
Nhà mình chẳng có bao nhiêu,
Nhưng còn có chốn sớm chiều gọi nhau.
Vợ đau, mình đỡ lưng nhau,
Thuốc thang là để thương đau dịu dần.
Chồng đi sớm, vợ quẩn quanh,
Là vì cơm áo, cũng vì chữ thương.
Thấy người xe ngựa rộn đường,
Mình âm thầm giữ mái tường bình an.
Thấy ai con cái rộn ràng,
Mình nghe tiếng gọi cũng vang một nhà.
Đừng so tháng rộng, năm xa,
Người vui chưa chắc là ta ít gì.
Có khi chỉ khác cách nhìn,
Biết vừa là đủ, biết tin là giàu.
Em ơi, sướng khổ từ đâu?
Từ trong ánh mắt nhìn nhau mỗi ngày.
Chọn vui – dẫu có đắng cay,
Cũng thành vị ngọt trên tay mình rồi.
Trên đoạn đường về, tôi nghe gió luồn
qua tóc em. Không ai nói gì thêm, nhưng tay em siết nhẹ hơn một chút. Và tôi
biết: trong ánh mắt em lúc ấy – sướng hay khổ, đã không còn là điều đáng
cãi nữa – vì tình thương luôn đủ đầy, nếu ta chọn nhìn bằng trái tim.
Nhận xét
Đăng nhận xét