Quét Rác Vườn Tâm
🌿 Có những chuyến đi không chỉ để ngắm nhìn thế giới, mà để quay về lặng lẽ lắng nghe chính mình.
Năm ngày ở Đà Nẵng,
cùng đồng nghiệp thân thương của trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà
Nội (HUBT), tôi rời xa nhịp quay hối hả của công việc để tìm lại hơi thở
nguyên sơ của đời sống.
Và rồi, trong khoảnh
khắc ngồi thiền tại Linh Ứng Tự, giữa mây trắng, chuông chùa và bóng
nắng dịu dàng, tôi không còn là “người đi tham quan” – mà là một hành giả
dừng chân giữa cõi vô thường.
Tôi quét rác trong
vườn, như đang lau những lớp bụi mỏng đã lặng lẽ phủ đầy trên tâm hồn
mình suốt bao tháng ngày tất bật. Tôi ngồi hít thở gió biển, chiêm ngắm những
cánh điệp rơi, và trong khoảnh khắc ấy, tôi suy tư về sinh – diệt, về mong
manh – bền bỉ.
Những hình ảnh, âm
thanh, và hơi thở trong vườn chùa không còn là ngoại cảnh, mà đã hòa
vào từng tế bào ý thức, từng nhịp rung sâu thẳm trong lòng mình.
Bài thơ dưới đây là
một mảnh ghi chép nhẹ nhàng cho hành trình ấy – hành trình trở về bên
trong, nơi vẫn luôn âm thầm tỏa sáng như ánh bình minh giữa tâm.
Nó được sinh ra không
phải để trình bày, mà như một lời cảm tạ – với Đà Nẵng, với Linh
Ứng Tự, với chuyến đi đầy ý nghĩa mà nhà trường đã trao tặng.
Mong rằng, ai đó đọc bài thơ
này cũng sẽ có một khoảnh khắc dừng lại và lắng nghe chính mình.
🌼 Quét Rác Vườn Tâm
(Đà Nẵng, trưa ngày 02/07/2025)
Linh Ứng Tự ngát hương thiền,
Mây bay nhè nhẹ qua miền từ bi.
HUBT nhẹ bước đi,
Nắng Đà Nẵng cũng nhu mì lạ thay.
Chuông ngân vọng giữa trời mây,
Tựa như tiếng gọi – lòng này lắng sâu.
Vườn tâm rợp bóng nhiệm màu,
Lá rơi khe khẽ – một câu vô thường.
Siêng năng quét rác đoạn trường,
Là lau bụi bám trên đường trần gian.
Cho cây tuệ giác nở tràn,
Mỗi hơi thở nhẹ – muôn ngàn sáng trong.
Tâm chợt lặng giữa mênh mông,
Nhặt hoa điệp đỏ, ngẫm lòng tử sinh.
Như hòn đá nhỏ lung linh,
Lời kinh khắc giữa bình minh sáng lòa.
Chuyến đi chẳng phải để xa,
Mà là trở lại chính ta thuở nào.
Năm ngày vơi bớt lao xao,
Chỉ còn ánh sáng ngọt ngào trong tâm.
Nhận xét
Đăng nhận xét