Mười Ba Mùa Vắng Cha

 


Có những con người, cả cuộc đời họ lặng lẽ sống – không ồn ào, không vĩ đại theo nghĩa thường thấy – nhưng lại trở thành cột mốc thiêng liêng trong trái tim người khác. Cha tôi là một người như thế.

Cha tên Mai – một cái tên giản dị như bao người khác, nhưng trong tôi, đó là một tên gọi thiêng liêng, ấm áp và kiêu hãnh. Cha không để lại cho tôi những lời huấn thị dài dòng, không dùng những bài giảng đạo lý. Thay vào đó, cha để lại những dấu chân in trên ruộng đồng làng quê Yên Mỹ, để lại lưng áo thấm mồ hôi, những ngày nghỉ ngắn ngủi vẫn về gặt lúa, cuốc bãi, cõng đời lên vai.

Cha là một người thanh tra – nghiêm cẩn, cương trực trong công việc, nhưng lại là người đàn ông rất đỗi dịu dàng khi cúi xuống giúp vợ nhổ cỏ, khi lặng lẽ băng qua cơn đau tai biến để hơ ngải cứu cho bà con trong làng. Cha chưa bao giờ là một ngọn lửa bừng sáng, nhưng lại là ngọn lửa ấm – cháy bền bỉ, ẩn sâu trong tro than, soi tỏ lòng người bằng sự khiêm nhường và nhân nghĩa.

Mười ba năm cha đi, mái tóc tôi cũng đã đổi màu, nhưng có một điều chưa từng đổi: bóng cha vẫn thấp thoáng đâu đó trong từng suy nghĩ, từng lựa chọn, từng đoạn đời tôi bước. Cha không mất – vì cha đã hóa thân vào đất, vào cỏ, vào cách tôi sống và yêu thương.

    Thời gian trôi, gió đổi mùa, nhưng có một điều chưa từng rời khỏi con – ấy là hình bóng Cha, như một dòng nhớ dịu dàng chảy ngầm trong từng nhịp sống. Bài thơ nhỏ này không để nói điều gì cao xa, chỉ là một cách con giữ Cha lại – qua tiếng gọi bình dị và bền bỉ nhất trong tim: Mười Ba Mùa Vắng Cha.


Cha tên Mai – dáng hiền hòa,
Áo sơ mi trắng, mắt là trời trong.
Làm thanh tra thuốc Thăng Long,
Giữ điều phải lẽ, giữ lòng thẳng ngay.

Lâu lâu phép, nghỉ đôi ngày,
Lại về cuốc bãi, cấy cày sớm hôm.
Gặt lúa, tưới nước, nhổ chòm,
Vai mang đất nặng, áo còn hương quê.

Bên Mẹ dưới nắng phai phê,
Cha lom khom giữa triền đê cuối mùa.
Bàn tay từng viết bút xưa,
Nay cầm cái cuốc, cái gàu, cái hom.

Chiều nghiêng, con bước lom khom,
Theo chân bóng ấy, rơm rơm bờ đồng.
Cha không răn dạy ầm ầm,
Mà gieo gương sống âm thầm – khó quên.

Một hôm biến cố gọi tên,
Cha tai biến – lệ dọc bên gối nhà.
Liệt nửa thân – vẫn chưa xa,
Ngồi hơ ngải cứu giúp bà con thân.

Người làng: “Cha tốt vô ngần!”
Ai đau cũng nhớ bước chân ông về.
Cửa không then, gió chẳng che,
Nhà như ngọn lửa giữa thềm gió sương.

Mười ba năm bóng Cha nhường,
Nhưng trong tim – Cha còn hương cỏ mềm.
Không tràng pháo, chẳng hoa chen,
Mà như ánh sáng dịu êm đất lành.

Tên Cha con giữ ngọn ngành,
Tựa như hạt giống đã thành tán xanh.
Đời con đi giữa mong manh,
Nhờ Cha – gốc rễ âm thầm vững cây.

Cha như ánh sáng dâng đầy,
Dẫu xa bóng dáng – chẳng phai trong lòng.
Con đi khắp chốn đời rong,
Vẫn nghe Cha gọi giữa dòng nhớ thương.

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ