Chiều Trong Gian Bếp
Có
những khoảnh khắc quá đỗi bình dị nhưng khi được nhìn bằng đôi mắt thấu cảm,
lại hiện lên như một bức tranh siêu thực – nơi thời gian ngưng đọng, nơi tình
yêu không cần lên tiếng.
“Chiều
Trong Gian Bếp”
không phải là bài thơ về ẩm thực, càng không chỉ là một bản tình ca gia đình.
Đó là lời
tri ân thầm lặng dành cho người phụ nữ – người mỗi ngày khoác
lên mình tấm tạp dề thay vì xiêm y, bước lên “sân khấu” là gian bếp thay vì ánh
đèn rực rỡ, và biểu diễn bằng chính nhịp tim của mình.
Trong từng chuyển động của người mẹ,
người vợ – tay nghiêng vá, mắt trầm lặng, dao gõ nhịp lên thớt gỗ – là một thứ nghệ
thuật của sự sống, nơi lao động là nghi lễ, lặng lẽ là ánh
sáng, và yêu thương là dòng chảy không lời.
Chồng và con không nhìn chị như một
người nội trợ, mà như một nghệ sĩ gạo cội,
một người thầy lặng lẽ, hay rộng hơn – như ánh trăng tỏa hương giữa đời
thường không mỏi mệt.
Bài thơ không ca ngợi một cá nhân.
Nó đánh thức điều gì đó sâu thẳm trong chúng ta – rằng người phụ nữ đẹp
nhất không phải khi họ trang điểm hay tỏa sáng trên sân khấu, mà là khi họ
“không diễn” – mà chính là họ, trọn vẹn, thầm lặng, và yêu thương.
Chiều Trong Gian Bếp
Mẹ đứng giữa bếp – không lời,
Lửa reo như khúc ru đời bâng khuâng.
Tay nghiêng vá, mắt trầm bằng,
Mỗi lần rắc muối – như dâng một điều.
Dao mẹ lướt củ hành tiêu,
Gõ trên thớt gỗ – thành chiều ngân vang.
Con ngồi ngắm dáng áo vàng,
Ngỡ đang xem một buổi đàn cổ xưa.
Không nhạc đệm, chẳng gương lùa,
Chỉ là chén nước, muỗng dừa, mùi cơm.
Mẹ không biết mình đẹp hơn
Khi nghiêng vai xới ân cần vào tô.
Ba ngồi lặng phía sau lò,
Thấy mẹ – như ánh trăng loang mặt bàn.
Không còn tuổi, chẳng còn năm,
Chỉ còn một dáng âm thầm tỏa hương.
Chiều nghiêng, tiếng gió cũng nhường,
Bếp nghiêng, lòng bỗng như sương rưng đầy.
Mẹ không diễn – mẹ là đây,
Một đời biểu diễn mỗi ngày – vì yêu.
Nhận xét
Đăng nhận xét