Lòng Biết Ơn
Lòng Biết Ơn
–
Trên từng bước của Hành Trình Mang Tên Tôi
Có những con đường không bắt đầu từ giảng
đường, mà từ bãi sông. Có những ước
mơ không lớn lên trong phòng học có máy lạnh,
mà nhen
nhóm giữa đồng cỏ và nắng
gió quê nghèo. Tôi đã đi qua một hành trình
như thế – dài,
gập
ghềnh, và đẫm đầy ơn nghĩa.
Tôi sinh ra ở Yên
Mỹ – một làng quê bên bờ sông Hồng,
nơi nghé
con gặm cỏ trên triền đê và lũ trẻ thơ tụm đầu chơi
trận giả. Không nhiều người nghĩ từ nơi ấy sẽ bước ra một giảng
viên đại học, nhưng tôi đã trưởng thành qua từng nhịp gió đồng,
bằng tất cả nghị lực và niềm tin lặng
thầm – và hơn hết, bằng những yêu thương lặng
lẽ từ những con người giản dị nhưng phi thường.
Nếu không có những bàn tay âm thầm nâng đỡ, bền bỉ và chan chứa nghĩa tình, có lẽ tôi đã không thể đi được đến ngày hôm nay.
Bố
tôi
– từ công
nhân đến thanh tra của Nhà
máy Thuốc lá Thăng Long – là một trong những người đặt
nền móng đầu tiên cho Nhà máy. Ngày ngày đi bộ 15 cây số,
bố vẫn bền
bỉ, mang trọn tình yêu nghề và tinh
thần cống hiến lặng thầm. Tôi luôn tự hào
vì có một người bố như thế – mộc mạc, bản lĩnh và đáng kính.
Mẹ
tôi
– vừa là người
nông dân cần mẫn và chân chất, vừa là “nghệ sĩ làng”
với hàng chục vai diễn dân gian như Tống
Trân Cúc Hoa, Phạm Tải – Ngọc Hoa… Mỗi
tối gió
lùa, khi tiếng trống chèo
vang lên giữa sân đình, tôi thấy mẹ như hóa thân
thành một dáng hình khác – đẹp, đằm,
mạnh
mẽ và đậm hồn quê.
Điều quý giá nhất bố mẹ để lại cho tôi, là tấm lòng tử tế và ý chí không ngừng vươn lên. Dù đã yên
nghỉ nơi miền Cực Lạc, tôi vẫn luôn cảm được hơi
ấm bàn tay mẹ, hay ánh mắt lặng lẽ của bố
khi tôi rời
làng đi học xa.
Anh
Đặng Bá Vượng
– người
anh cả – là trụ cột vững vàng
khi bố mẹ không còn. Anh đã dốc lòng ủng hộ tôi,
cả về tinh
thần lẫn vật chất, trong
những năm tháng chông chênh nhất. Nhờ anh, tôi có thể vững
bước trên hành trình chinh phục tri thức
– với một trái tim luôn ấm bởi tình anh em.
Chị Trần Thị Uẩn – chị dâu
trưởng – đã không ít lần thay bố
mẹ đến họp phụ huynh cho tôi, luôn âm
thầm và chu đáo.
Sau mỗi lần đi họp về, chị đều có những lời quan tâm và động
viên khiến tôi cảm thấy được chia sẻ và có
thêm động lực
để tiếp tục cố gắng.
Tôi cũng mãi khắc ghi hình ảnh của hai người cô giáo đáng kính. Cô Nguyễn Thị Đông – cô chủ nhiệm tận tâm, người đã tin vào tôi khi ngay cả tôi còn nhiều hoài nghi về chính mình. Và cô Bùi Thị Thanh Tâm – người đã thắp lên trong tôi tình yêu ngôn ngữ bằng sự tinh tế và thông tuệ của cô.
Những
người thân,
thầy
cô, bạn bè – họ là những
ngọn
đèn soi rọi những khúc quanh tối tăm
nhất trong đời tôi. Không ai trong số họ ồn ào tuyên bố điều gì to lớn.
Họ chỉ âm
thầm cho đi. Và tôi – là người thụ hưởng –
xin cúi
đầu tri ân bằng cả tấm lòng.
Tôi viết những dòng
này không để kể một câu chuyện thành công.
Tôi chỉ muốn nhắn gửi đến những người đang mỏi mệt,
đang chênh
vênh giữa cuộc đời, rằng bạn không đơn độc.
Có thể bạn đang bắt đầu từ một xó nhỏ trong làng,
từ một chiếc
chiếu trải đất, từ đôi dép nhựa rách gót…
nhưng nếu bạn giữ lửa trong lòng – ngọn
lửa của khao khát học hỏi, của lòng trắc ẩn và khát vọng sống trọn vẹn – thì chính ánh lửa ấy sẽ dẫn bạn đi xa hơn những gì bạn từng dám mơ.
Tôi đã từng bơi rất yếu, từng ốm li bì, từng loay
hoay trước từng dòng tiếng Anh cũ mèm…
nhưng tôi đã không bỏ cuộc. Không phải vì tôi giỏi giang,
mà vì tôi được nâng đỡ đúng lúc và luôn nỗ lực từng ngày – và tôi tin, bạn
cũng có thể làm được điều ấy theo cách của riêng mình.
Nếu hôm nay bạn
lạc lối, hãy dừng lại. Nhắm
mắt. Nhớ về một ai đó từng tin vào bạn.
Đôi khi, chỉ cần một tia sáng nhỏ nhoi cũng đủ để bạn đứng
dậy và bước tiếp.
Tôi – một
cậu bé chăn trâu ngày ấy – nay xin được cúi
đầu cảm tạ những người đã từng chìa tay nâng
tôi dậy. Tôi không thể kể hết tên từng người – vì danh
sách ấy dài như một bản trường ca. Nhưng nếu bạn từng bước qua
đời tôi với một điều tử tế – xin hãy hiểu rằng tôi nhớ,
tôi biết
ơn, và tôi đang sống sao cho xứng đáng với điều đó.
Cảm
ơn tất cả
– vì đã là một phần của hành trình mang tên tôi.
Và nếu một ngày nào đó bạn cần một ngọn lửa
để soi
sáng con đường bạn đang đi, tôi mong câu chuyện này
có thể là một
ánh lửa nhỏ – để bạn thấy rằng, mọi điều đẹp đẽ
đều bắt đầu từ lòng biết ơn.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaChị đã khóc khi đọc bài viết này của em. Cảm ơn nhiều, em trai thân yêu!
Trả lờiXóa