Trồng Cây
Có những chân lý giản dị đến mức ta tưởng
mình đã hiểu, nhưng hóa ra cả đời vẫn lầm tưởng.
Chuyện
trồng cây của Quách Thác Đà từ
thời nhà
Đường không chỉ là một bài học
nông nghiệp, mà là minh triết của sự sống
– rằng muốn cây
lớn lên khỏe mạnh, đôi khi điều quý nhất ta có
thể làm là... đừng can thiệp.
Bài
thơ dưới đây
tái hiện lại câu
chuyện ấy bằng ngôn ngữ lục bát truyền thống
– để nhắc chúng ta:
🌱 Nuôi
một cái cây cũng như nuôi một đứa trẻ –
cần hiểu,
cần chăm,
nhưng trên hết cần buông đúng lúc.
Trồng Cây
Ngày xưa ở đất Đường xưa,
Quách Thác Đà nổi như mưa trồng rừng.
Trồng đâu cây cũng tưng bừng,
Mát xanh, vững gốc, tỏa lừng hương hoa.
Người tìm đến hỏi ông ta:
“Bí quyết nào khiến cây ra vững bền?”
Ông cười: “Tôi chẳng thần tiên,
Chỉ không làm tổn đến miền sinh sôi.
Tôi nghe cây nói bằng lời,
Bản tâm cây biết, đất trời lặng thinh.
Cây nào cũng có tính riêng,
Phải cho rễ thở, cho miền đất nuôi.
Đào sâu, vun xốp, rồi thôi,
Chớ nên chạm nữa, đừng ngồi mà trông.
Đừng sớm tối đứng ngóng chờ,
Đừng tay rung gốc, đừng lòng nôn nao.
Người thương quá, hóa ra đau,
Vì quên tập tính nhiệm màu của cây.
Chẳng cần lời hứa sum vầy,
Chỉ cần lặng lẽ – để cây tự mình.
Kẻ hay trồng, kẻ an sinh,
Là người hiểu rõ tâm linh của rừng.
Cây không lớn bởi ta mừng,
Mà do đất lặng, và từng nhịp sâu.”
Trồng cây học chuyện nhiệm màu,
Nuôi con cũng vậy – gieo nhau một đời.
Đừng mong hái quả tức thời,
Hãy vun cái gốc, thảnh thơi lòng mình…
Nhận xét
Đăng nhận xét