CHẠM
Dành tặng nghệ sĩ Trấn Thành
🎭Có những người nghệ
sĩ không chỉ hiện diện trên màn ảnh, sân khấu, hay truyền hình, mà còn lặng lẽ
đi vào trái tim công chúng – bằng ánh mắt biết nói, bằng giọt lệ thật thà, và
bằng tiếng cười sâu sắc đến nao lòng. Họ không cần ồn ào, không cần hào quang,
bởi sự chạm của họ không đến từ bề nổi, mà từ tầng sâu cảm xúc, nơi những nỗi
đau được hóa giải, những yêu thương được hồi sinh.
👨🏫Tôi là một người
thầy, ba mươi năm đứng lớp, gieo chữ miệt mài trong tim học trò. Mỗi mùa chấm
bài, tôi lại bắt gặp một cái tên quen thuộc trở đi trở lại qua nét bút nghiêng
nghiêng: Trấn Thành. Không vì nổi tiếng, không vì ánh đèn rực rỡ, mà bởi
một điều gì đó thật gần gũi – một thứ “chạm” rất riêng, chạm vào sự cảm thông,
lòng nhân hậu, và những điều tử tế tưởng chừng đang lùi xa trong thế giới vội
vàng này.
💌Bài thơ này là một
lời tri ân – không chỉ từ riêng tôi, mà là tiếng lòng của những người đã từng
bật cười, từng rơi lệ, từng được chữa lành – dù chỉ một thoáng – qua vai diễn,
giọng nói, hay sự lặng im đầy yêu thương của chú.
CHẠM
Ba mươi năm đứng giảng bài,
Tôi quen gieo chữ miệt mài trong tim.
Mỗi mùa đề cũ kiếm tìm:
“Viết về một bậc tài tình em yêu.”
Tên người thay đổi sớm chiều,
Có khi là nhạc, khi phiêu võ đài.
Duy một cái tên không phai,
Nhẹ len dòng chữ trong bài thiết tha.
Trấn Thành – giọng nói thật thà,
Chạm sâu vết cứa, bật ra tiếng cười.
Học trò viết chữ nghiêng rơi:
“Cháu yêu chú lắm – chẳng vơi chút nào.”
Không vì nổi tiếng thành sao,
Không do tên tuổi hay vào bản tin...
Mà vì giọt lệ lặng nhìn,
Vì câu nói khẽ, chạm nghìn cõi đau.
Chú không giấu lệ tràn mau,
Chở bao cảm xúc bắc cầu lòng ai.
“Người ấy là ai?” bi hài,
Gieo niềm hy vọng sớm mai nghĩa đời.
“Rap Việt” bừng sáng một thời,
Khi ngôn từ cũ hóa lời yêu thương.
“Bố Già” lặng lẽ đời thường,
Gánh bao lo lắng, nhịn nhường vì con.
“Nhà Bà Nữ” chạm đáy hồn,
Giữa yêu và giận, vẫn còn tình thân.
“Mai” – như giấc mộng âm thầm,
Nụ cười hé nở, giấu ngầm lệ rơi.
Chú như chạm khẽ tim người,
Giúp ta thấu được đầy vơi chính mình.
Tôi dạy tiếng Anh nhiệt tình,
Nhờ chú tôi học nghĩa tình tiếng quê.
Lời trao vọng khắp sơn khê,
Hóa thành mạch suối đổ về lòng sâu.
Không lấp lánh, chẳng sắc màu,
Chỉ là ánh mắt đỏ ngàu vì ai.
Nghệ sĩ – chú chẳng khoe tài,
Mà mang tim ấm trải dài yêu thương.
Giữa đời trôi nổi khói sương,
Chú còn giữ được ánh gương chân thành.
Không quên nước mắt mong manh,
Không quên ngọn gió thổi quanh phận người.
Tôi vui khi thấy trẻ cười,
Chọn người nghệ sĩ giữa đời thẳm sâu.
Trấn Thành – chẳng lạ gì đâu,
Mà như một nốt nhạc sâu ngân dài.
Giữa bao thế hệ nghiêng vai,
Chú là nốt lặng để ai tựa vào.
Không cần ánh sáng xôn xao,
Chỉ cần nhân hậu gửi trao ánh nhìn.
Cảm ơn chú – một bóng hình,
Mang theo yêu dấu khắc in phận người.
Không riêng sân khấu sáng ngời,
Mà còn lay động khoảng trời chưa yên.
Giữa bao thanh sắc đảo điên,
Chú là chốn giữ bình yên lòng người.
Quá hay em trai ạ! Chị cũng rất ngưỡng mộ Trấn Thành, một nghệ sĩ đa tài, có tâm, có tầm!
Trả lờiXóaDạ vâng chị! Em cũng thấy anh Trấn Thành là người chạm được trái tim khán giả bằng cả tài năng lẫn chiều sâu cảm xúc ạ! ❤️
Xóa