TỐI GIẢN GIỮA LÀNG

 


TỐI GIẢN GIỮA LÀNG

Buổi tối ở làng Yên Mỹ lặng như tờ. Ánh đèn LED vàng hắt qua khung cửa kính nhà thầy Quang – nơi đám học trò nhỏ vẫn gọi vui là “căn phòng phát sáng giữa làng”.

Bên trong, bàn học đặt gọn gàng: vài cuốn sách, một chậu cây xanh nhỏ và chiếc laptop cũ nhưng sạch bóng. Mùi trà nhài thoảng nhẹ trong không khí, vừa đủ để ai bước vào cũng cảm nhận được một vẻ thanh tĩnh khó gọi tên.

“Thầy ơi, nhà thầy không có tivi à?” – Bình hỏi khi vừa tháo balô.

“Ừ, không có. Mười năm nay rồi.” – thầy Quang mỉm cười, rót nước mời cả lớp.

“Không thấy thiếu thiếu gì sao?” – Sang tò mò, mắt đảo quanh căn phòng.

Ừ, thiếu thật. Thiếu tiếng ồn ồn ào quen thuộc, thiếu mấy quảng cáo vô duyên, và thiếu luôn cái lý do hoàn hảo để ngồi ì ra mà chẳng động đến chữ nào.

Cả lớp cười. Nhưng rồi lại im bặt. Trong cái tĩnh lặng bất ngờ ấy, không gian như hiện lên rõ ràng hơn: không đồ thừa, không trang trí cầu kỳ. Chỉ có một bức ảnh nhỏ treo gần cửa sổ – núi Phú Sĩ phủ tuyết trắng.

“Thầy sống kiểu Nhật à?” – Sang gãi đầu.

“Ừ, một phần. Họ gọi là minimalism – lối sống tối giản. Mỗi vật dụng đều có lý do tồn tại. Còn lại thì… để đi.”

“Vứt hết thì còn gì vui?” – Bình nhăn mặt.

Thầy Quang nhẹ nhàng mở chiếc cặp đã sờn quai: bên trong chỉ có một cây bút, một quyển vở, một USB.

“Vui không nằm ở đồ vật. Vui là khi mình kiểm soát được cuộc sống của chính mình.”

“Nhưng em thích mua áo mới mỗi khi chán.”

“Đó không phải sở thích. Đó là cách xã hội dạy em giải buồn bằng tiêu dùng.”

Ngoài trời, gió khẽ lay những tán cau. Âm thanh xào xạc ấy như một cách gật đầu đồng tình.

“Sống tối giản không có nghĩa là thiếu thốn. Nó chỉ là cách chọn ra điều thực sự cần thiết. Giống như học tiếng Anh – các em đâu cần nghìn từ để diễn đạt một ý. Đôi khi chỉ mười từ, nếu đúng và thật, là đủ.”

Bình và Sang nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi xuống, lật vở. Bài học tối nay bỗng nhiên có nhiều hơn một nghĩa.

Lúc kết thúc buổi học, hai cậu học trò bước ra khỏi cổng, đi bộ về phía ngõ nhỏ. Trăng đầu tháng lơ lửng trên đỉnh cây tre, ánh sáng rọi xuống mái ngói khiến làng Yên Mỹ càng thêm nhẹ tênh.

“Ê Bình, mai tao không mua đồng hồ thông minh nữa.” – Sang nói khẽ.

“Tao cũng nghĩ lại chuyện đổi điện thoại.”

Cả hai im lặng. Trong đầu họ vẫn văng vẳng một câu nói vừa mới nghe xong:

“Tối giản không phải là từ bỏ hạnh phúc, mà là chọn cách hạnh phúc không cần phải có quá nhiều.”

Phía sau họ, ánh đèn trong căn nhà nhỏ của thầy Quang vẫn lặng lẽ tỏa ra. Không ồn ào, không vội vã – chỉ cần thế cũng đủ nhắc: giản dị mới là thứ chạm sâu vào tim.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ

BÀI THƠ ĐẶC BIỆT MỪNG SINH NHẬT TÔI 2025