TIẾNG THẦY CÒN VANG

TIẾNG THẦY CÒN VANG

 

Một đêm xuân Hà Nội.

Gió từ hồ Tây tràn về sánh cùng hương hoa bưởi cuối mùa. Trong tiếng lá lay nhè nhẹ, một quán cà phê nhỏ trên phố Nguyễn Đình Thi vẫn sáng đèn. Không gian mở, nhạc nhẹ quốc tế phát vừa đủ nghe.

Ở một bàn gần cửa kính, thầy Quang đang ngồi. Anh thuộc thế hệ 7X, nhưng phong thái lại trẻ trung, nhanh nhẹn – mái tóc gọn gàng, chiếc laptop đặt trước mặt, bên cạnh là cốc Americano còn bốc khói. Thầy gõ nốt vài dòng mail, ngẩng lên nhìn đồng hồ, rồi mỉm cười nhẹ khi thấy cửa quán mở ra.

– Thầy Quang!

– Minh đấy à? Lâu quá không gặp. Vào đây!

Minh – cậu học trò cũ, giờ là giảng viên tiếng Anh tại một trường đại học ở Úc – bước vào, ánh mắt vẫn sáng và nụ cười vẫn như xưa, chỉ có dáng người chững chạc hơn.

– Em cứ nghĩ thầy vẫn ở nhà cũ, vẫn pha trà sen, vẫn có vòm tre với cửa sổ gỗ.

– Cũng vẫn thích trà sen, nhưng giờ thích wifi mạnh hơn! – thầy cười.

Hai thầy trò bắt tay thật chặt. Không khí vừa thân quen, vừa mới mẻ. Minh gọi ly cappuccino, rồi kể về hành trình dạy học nơi xứ người.

– Có lúc em dừng lại giữa chừng, vì thấy những điều mình giảng ra không chạm đến người học. Cứ như nói một mình vậy thầy ạ.

– Ờ, vì dạy tiếng không chỉ là nói ngôn ngữ. Nó là chuyện chạm được đến tai… mà quan trọng hơn, là đến lòng.

Minh khẽ gật đầu. Một đoạn nhạc vang lên - “Vệt nắng cuối trời” trôi êm giữa không gian tĩnh lặng. Cả quán như chùng xuống, Minh im lặng một lúc rồi khẽ nói:

– Thầy còn nhớ không, ngày xưa thầy hay bắt bọn em đóng vai - hỏi đường, đặt bàn, xin lỗi - tưởng không có giá trị gì, mà giờ mới thấy đấy là kỹ năng sống thực sự.

– Thầy chỉ nghĩ đơn giản thế này: học tiếng là học để sống trong một thế giới khác mà vẫn là chính mình. Còn nếu em học xong mà không dùng được, thì chẳng khác gì học bơi trên cạn.

Cả hai cùng bật cười. Rồi Minh bất ngờ hỏi:

– Thầy có bao giờ thấy… mình quá nhỏ bé trong nghề không? Khi mà dạy xong một khóa, học trò biến mất, không ai nhớ, không ai nhắc.

Thầy Quang ngẫm một chút, rồi nói:

– Có chứ. Nhưng rồi thầy nghĩ: cái nghề này lạ lắm. Nó không để lại tiếng pháo, mà để lại… tiếng vọng. Vọng lại trong một bài giảng, một ánh mắt, một cách phát âm đúng sau bao lần sai.

Minh khẽ cúi đầu. Một sự tĩnh lặng hiện lên - không phải sự trầm mặc xưa cũ, mà là sự sâu lắng của hai con người đang đi trên cùng một hành trình, ở hai đầu thế giới.

– Ở bên đó, mỗi lần học trò nói “Thank you, teacher!”, em lại nghĩ đến tiếng “Cảm ơn thầy” mình từng nói. Và rồi thấy, dạy tiếng Anh không chỉ là mở ra thế giới mới cho người khác, mà là giữ lấy cội gốc của chính mình.

Thầy gật nhẹ:

– Em hiểu rồi đó. Càng đi xa, càng cần nhớ mình đã bắt đầu từ đâu.

Quán cà phê bắt đầu thưa khách. Thầy trò đứng dậy. Đêm Hà Nội mát rượi. Họ cùng bước dọc bờ hồ một đoạn ngắn. Gió thổi bay nhẹ vạt áo, mang theo tiếng cười pha lẫn suy tư.

– Thầy này… Nếu mai mốt em dạy giỏi, ra sách, lên truyền hình… thầy có nhận em là học trò nữa không?

– Giỏi cỡ nào cũng là trò thầy thôi! Nhưng đừng quên - giỏi đến mấy mà không biết lắng nghe người khác thì vẫn chỉ là người biết nói, chứ chưa phải người biết dạy.

Minh mỉm cười. Ánh đèn đường rọi lên hai gương mặt - một người đã truyền lửa, một người đang mang lửa đi xa.

– Em sẽ nhớ mãi điều đó.

– Và nhớ nữa một điều: Dạy tiếng là dạy nhịp cầu để hiểu người. Mà sống, quý nhất là biết nói năng để người nghe thấy nhẹ lòng.

Minh gật đầu, thật chậm.

Khi cậu quay bước, dáng người hòa trong ánh đèn vàng và bóng nước. Tiếng guốc, tiếng gió, tiếng lá - hòa vào nhau thành bản nhạc của một đêm Hà Nội không dễ quên.

Thầy Quang đứng đó rất lâu. Tay đặt lên ngực, như để giữ lại một điều gì đang khẽ reo lên trong tim. Không phải là niềm tự hào. Không phải là hoài niệm.

Mà là một âm thanh rất nhỏ - âm thanh của ngọn lửa được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác,…tiếng thầy còn vang, trong từng tiết học, từng giọng nói, từng người bước đi từ lớp học nhỏ ra thế giới rộng lớn.

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ