HÃY LÀ CHÍNH MÌNH

 


Ánh sáng nào mới thật sự đáng giá?

Không phải những điểm số lấp lánh trên bảng thành tích, cũng chẳng phải ánh hào quang giữa sân khấu rộn ràng.

Mà là thứ ánh sáng âm thầm, lặng lẽ tỏa ra từ một tâm hồn đã đi qua va vấp, từng hoài nghi chính mình – nhưng vẫn chọn thành thật, chọn là chính mình.

Bài thơ này – là món quà thầy gửi đến trò.

Là lát cắt dịu dàng trong hành trình của Nguyễn Khánh Linh – cô học trò từng mang theo GPA (điểm trung bình) 9.6 lấp lánh, rồi đứng giữa cơn đau “trắng tay” khi trăm ánh nhìn đổ dồn.

Là những đêm khuya gục trên trang sách, chìm trong câu hỏi “Mình là ai?”, để rồi chạm tới một khoảnh khắc an yên như lời thiền:“Nếu không là cá, ai hay nỗi niềm?” 

Em đã can đảm gói lại những “mụn buồn”, ôm lấy “vết rạn trong kính” như một phần của chính mình – để rồi lặng lẽ tỏa sáng, theo cách riêng không thể trộn lẫn giữa muôn người.

Và rồi, em nhận ra: hạnh phúc không nằm ở việc vượt lên ai đó, mà từ khoảnh khắc trái tim biết lắng lại và cất lên tiếng nói thật lòng, không còn đo đếm thiệt hơn.

Linh ơi, thầy tự hào – không phải vì những điểm số, mà vì em đã dám sống vẹn nguyên, và tỏa sáng – như vì sao nhỏ tự mình tìm được bầu trời cho chính mình.


NGUYỄN KHÁNH LINH – HÃY LÀ CHÍNH MÌNH


Lời thầy gửi học trò


Ngày em bước giữa ánh đèn,
Tiếng vỗ tay dội như chen sóng trào.
Tên em vang vọng ngọt ngào,
MC cất giọng – ánh sao nghiêng mình.

GPA – chín phẩy sáu xinh,
Không là con số vô tình phô ra.
Đó là những tháng ngày qua,
Là đêm rơi lệ, là hoa nở thầm.

Thi Quốc gia, em lặng câm,
Trắng tay về giữa hàng trăm ánh nhìn.
Bạn bè hớn hở gọi tên,
Còn em tự hỏi: chính mình là ai?

Toán không nhất, Anh chẳng tài,
Không giọng ca đẹp, không tài nhảy nhanh...
Em từng giấu những mong manh,
Từng mơ da trắng chẳng mang mụn buồn.

Từng mong đời chẳng chập chờn,
Tài năng như thể trời ban sẵn rồi...
Nhưng xuân ấy – một khoảng trôi –
Em chìm trong chữ, em ngồi lặng yên.

Tám lời gợi mở vô biên:
“Nếu không là cá, ai hay nỗi niềm?”
Từ câu hỏi nhỏ êm đềm,
Em thôi so sánh, muốn yên giống người.

Từ đêm ấy, em mỉm cười,
Vết rạn trong kính vẫn ngời ánh riêng.
Em yêu những phút ngả nghiêng,
Tôn vinh khác biệt – điều thiêng mỗi người.

Hạnh phúc không ở cuối trời,
Không là cuộc sống, hơn thua, oán hờn…
Mà là tiếng nói thân thương,
Của tim biết lắng, biết nhường nhịp sâu.

Linh ơi – em rạng sắc màu,
Dẫu đời không vẽ sẵn cầu vồng em.
Thầy không tựa điểm số quen,
Mà vì em – sống vẹn nguyên chính mình.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mái Ấm Quê Mình

CHIẾC XE CHỞ GIÓ TUỔI THƠ