KÝ ỨC BRISTOL
KÝ ỨC BRISTOL – CHIỀU CUỐI THU
(Đặng Đức Quang – Tìm lại ký ức)
Chiều
thu Hà Nội dịu dàng,
Nắng như dải lụa thướt tha mái nhà.
Tôi về trên phố quen qua,
Ly cà phê ấm – se da cuối ngày.
Gió về thức dậy heo may,
Hương hoa sữa cuốn vơi đầy nhớ nhung.
Một miền ký ức mông lung,
Hiện về chậm rãi, như từng thước phim...
Mùa
tôi rời khỏi chốn quen,
Ba ba tuổi, dấn thân bên xứ người.
Bristol – mảnh đất tuyệt vời,
Education First – rạng ngời khát khao.
Tôi như cánh gió lao xao,
Học từng điều nhỏ, dạt dào niềm tin.
Từ năm mười đến mười một,
Nơi đây lưu dấu tuổi hoa một thời.
Bristol
– cổ kính sáng ngời,
Giao hòa hiện đại, đất trời bình yên.
Đường xưa lát đá êm đềm,
Sông Avon lặng lẽ ôm miền ước mơ.
Cầu cong vắt ánh trăng thơ,
Lung linh văn hóa giao thoa bao đời.
Trường xưa danh tiếng rạng ngời,
Nuôi tôi khôn lớn nên người hôm nay.
Mỗi
ngày trên chuyến xe bay,
Tầng hai đỏ thắm, lòng đầy khát khao.
Cà phê thơm nóng, môi mừng,
Ngắm thành phố thức, tưng bừng sớm mai.
Tôi như người giữa phim dài,
Vừa là nhân vật, vừa hoài người xem.
Mùa
thu rực rỡ bên thềm,
Vàng, cam, đỏ – nhuộm trái tim lặng thầm.
Saint George tĩnh lặng xa xăm,
Tản bộ chiều muộn, nhẹ thăm nỗi buồn.
Nhưng rồi mùa đông ùa luôn,
Rét căm cắt áo, lạnh luồn trong tim.
Tôi bỗng nhớ gió miền in –
Bắc xưa, rét mướt mà tình gần thêm.
Chính mùa đông ấy trầm êm,
Cho tôi học chữ kiên bền, vững tâm.
Shakespeare
– ánh sáng âm thầm,
Dẫn tôi buổi sớm – lạnh căm vẫn ngồi.
Bài vở ngồn ngộn trùng khơi,
Bữa cơm nguội lạnh, vẫn ngời niềm tin.
Helen – cô giáo tận tình,
Mỗi giờ dạy học lung linh tuyệt vời.
Có buổi giảng - cà phê phin,
Cô mang điều giảng thấm in tâm hồn.
Giờ đây khi đứng bục thầy,
Tôi mang ánh lửa chất đầy yêu thương.
Bạn
bè quốc tế thân thương,
Cùng tôi san sẻ quãng đường tuổi xanh.
Lần đầu đặt bước chân nhanh,
London rực rỡ – long lanh sắc màu.
Big Ben ngân vọng trên cao,
London Eye sáng giữa bao ánh đèn.
Phố xưa quán nhỏ ven đường,
Cà phê thơm ngát, hồn hương hiện về.
Dấu chân in giữa lối mê,
Lưu trong ký ức chẳng hề phôi pha.
Ngày ngày trên chuyến xe quen,
Tôi rong ruổi giữa bến duyên phương trời.
Dẫu cho khó nhọc rối bời,
Niềm vui in dấu – sáng ngời bàn chân.
Giờ đây khi ngoảnh lại gần,
Tôi yêu từng phút, từng lần khó khăn.
Bạn bè, ánh mắt, nụ cười –
Dệt nên con chữ – một đời tôi mang.
Chiều thu Hà Nội miên man,
Hoa sữa thoảng gió, dịu dàng tim tôi.
Ký ức xứ Anh xa xôi,
Giờ là ngọn gió theo tôi khắp trời.
Một thời rực rỡ cuộc đời,
Vẫn là ngọn lửa trong tôi cháy hoài.
Nhận xét
Đăng nhận xét